Editor: Cà Chua.
Đạo diễn Lý Đông Thịnh thuộc top những đạo diễn
hàng đầu trong giới điện ảnh, đã từng đạt giải thưởng đạo diễn xuất sắc
cấp quốc tế, so với đạo diễn Hoàng Khải chắc chắn cao hơn một bậc, anh
ta thuộc về lớp người đi đầu, trong nước hay quốc tế đều có vị thế nhất
định.
Về lĩnh vực làm phim điện ảnh, giải thưởng mỗi năm về cơ bản anh ta đều nắm chắc được ít nhất một khung giải.
Phim điện ảnh của anh ta đã ba bốn lần đoạt giải trong làng điện ảnh Trung
Hoa, thậm chí còn có phim đoạt giải quốc tế như giải diễn viên nam chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Oscar
>,
chỉ nghe tên đã biết ngay là một dự án phim có triển vọng, đây chính là
trung tâm của điện ảnh năm nay, trong nước đang tìm một đội hình diễn
viên tham gia quay.
Nhiều năm trong nghề, Lý Đông Thịnh chưa bao
giờ chọn diễn viên có kĩ thuật tầm thường, cũng không thích tuyển những
gương mặt mới nổi, nhưng cho dù như vậy, An Mộc vẫn có cơ hội đến thử
vai!
Chuyện này nguyên do đương nhiên là cô có một người đại diện sở hữu ảnh hưởng lớn trong giới giải trí.
Ngôn Phi Thần và Lý Đông Thịnh có quan hệ từ trước, Ngôn Phi Thần đã từng là một diễn viên quốc tế, thời còn rong ruổi trong nghề chắc chắn đã có
lần hợp tác cùng Lý Đông Thịnh, hai người đều vì hợp tác cùng nhau mà
cùng đi tới đỉnh cao của sự nghiệp.
Có một người đại diện như vậy, An Mộc không có được cơ hội lần này mới là lạ!
Cô nhìn hai người ngồi đối diện, Hứa Lộ liên tục tỏ thái độ ra mặt, An Mộc đột nhiên cảm thấy cô ta như một trò hề.
Cô nhấp môi, khẽ mỉm cười, không nói.
Hứa Lộ vừa ngồi xuống, Đường Cảnh nhìn nhìn An Mộc, đôi mắt sâu thẳm, chậm
rãi nói:”Hứa Lộ, chúng ta đã kí một thỏa thuận bí mật, đừng nói về
chuyện này nữa.”
Nhìn thần sắc kia trên mặt anh ta, An Mộc biết rõ Đường Cảnh đang cố kìm nén cảm xúc trong lòng.
Hứa Lộ lè lưỡi với Đường Cảnh:”Đường Hạ ở đây chỉ là người ngoài thôi sao? Đường Cảnh, anh phiền chết đi được.”
Đường Cảnh nghe nói như thế, thần sắc chuyển lạnh lùng, quay sang An Mộc:”An Mộc, công việc của em ở thủ đô sao rồi?”
“Vẫn bình thường”
An Mộc trả lời cụt lủn.
Hứa Lộ nhìn nhìn Đường Cảnh rồi lại nhìn về phía An Mộc:”Đường Hạ, cô đừng
hiểu lầm tôi, tôi cùng Đường Cảnh chung một công ti quản lí, công ti đó
đang điều tra chi tiêu của chúng tôi, nhưng hai chúng tôi trong sạch! Cô đừng vì chuyện này mà nghi oan cho Đường Cảnh, anh ấy thích cô, tôi
cũng không để tâm đâu, hai người là thanh mai trúc mã, trời sinh một
cặp”.
An Mộc nghe hết những lời này.
Lại nhìn đến dáng bộ lo lắng sốt ruột đầy quan tâm của cô ấy, diễn kịch mà cũng nhập tâm quá đi.
“Cô Hứa, cô thật là một diễn viên đoạt giải Oscar” An Mộc mỉm cười mở
miệng, lời nói này rõ ràng mang ý vị châm chọc, Hưa Lộ sắc mặt cứng đờ,
nhưng nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì.
An Mộc thoáng nhìn qua Đường Cảnh, sau đó đứng dậy:”Tôi còn có việc, không còn gì nữa xin phép đi trước.”
“Để tôi đi với cô” Đường Cảnh đứng lên, không nói gì thêm, đưa An Mộc ra cửa.
Hai người đi ra khỏi nhà hàng, An Mộc đứng bên vệ đường bắt xe.
Đường Cảnh nhìn cô, một câu cũng chưa nói.
An Mộc vẫy tay, chiếc taxi dừng lại, cô vẫy tay với Đường Cảnh, đang định bước lên xe, cánh tay đột nhiên bị Đường Cảnh nắm lấy.
An Mộc nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt không có chút cảm
xúc nào của Đường Cảnh, nhưng cặp mắt kia của anh lại lộ ra tia bối rối, giọng nói cũng bối rối theo:”An Mộc, cô… cô ra khỏi cục cảnh sát bằng
cách nào?”
An Mộc nghe vậy có hơi sửng sốt, nhìn anh ta, trầm mặc một chút:”Anh nghĩ thế nào thì chính là thế ấy”.
Nói xong cô liền chui vào taxi.