Editor: Cà Chua.
An Mộc đến khách sạn thay đồ, cầm di động lên xem, phát hiện thấy tin nhắn từ Weibo của Phong Kiêu.
Nam Quốc tiên sinh: Đang làm gì
An Mộc bĩu môi, ngay cả dấu chấm câu cũng không có, đã có thể nói chuyện
được một câu bình thường như vậy, không biết tại sao, mặc dù cách nhau
bằng đường truyền Internet nhưng cũng khiến An Mộc cảm nhận được không
khí cổ quái.
Cô cầm lấy di động, viết một tin nhắn, rất lâu sau
khi viết xong vẫn chưa thể nhấn gửi, cuối cùng lại không gửi nữa, tắt
điện thoại đi ra ngoài.
Việc mình đi diễn, sớm muộn gì anh ta cũng biết, hiện tại giấu giếm kiểu này….hình như cũng không tốt lắm thì phải?
Chính anh ta đã cảnh cáo trước là không được nói dối bất cứ điều gì…..
Liệu anh ta có ngay lập tức cho người đến bắt cóc mình đi không?
Bên cạnh Phong Kiêu làm một tá vệ sĩ thần bí, cô cũng không dám khinh thường!
Cho nên….
An Mộc dứt khoát tắt di động.
Cô để điện thoại một chỗ, sẽ không có cơ hội liên lạc với chú út, không phải lỗi của cô ha ha.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, An Mộc liền tới Kim Đỉnh.
Hoành Điếm là địa điểm bấm máy nên trong đó toàn là minh tinh, trong đây, mọi thứ đều là bí mật, nhìn thấy điều gì, cũng không được phép lộ ra bên
ngoài, vậy nên mọi người ở đây đều rất thoải mái, những ngôi sao lớn
cũng dễ dàng được nhận ra.
An Mộc cùng nhân viên công tác tại
đoàn phim tới phía sau, mọi người tụ tập lại, mọi người bắt đầu gọi món, không khí trong phòng cũng dần náo nhiệt lên.
An Mộc nhìn nhìn rồi lại thở dài, có khả năng Dung Trạch cùng ba người Ngô Tư Tư cũng không tới!
Tiếc thật, những nhân vật lớn như thế, đến bao giờ mình mới được gặp đây!
Giới giải trí hẳn là cũng phân cấp bậc!
Bọn họ là những minh tinh đệ nhất, chính họ mới là những nhân vật trung
tâm, An Mộc hiện tại vẫn là một cô diễn viên nhỏ bé trong số những diễn
viên mười bảy, mười tám mới vào nghề!
Cho nên nhất định phải cố lên!
An Mộc âm thầm khích lệ bản thân, cố lên!
Đồ ăn đã ăn hết một nửa, lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, kèm theo một giọng nói lớn:” An Mộc!”
Lời nói vừa thốt ra, An Mộc ngay lập tức thấy trong lòng đóng băng lại.
Ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, nếu không vì âm thanh kia quá đỗi quen thuộc, cô
cũng chưa thể nhận ra người đàn ông kia, đó chính là Phong Tử Khiêm!
Quần áo trên người anh ta không còn chỉnh tề như trước, Phong Tử Khiêm
lúc này đang rối tinh rối mù vì nghèo túng.
Bộ quần áo nhàu nhĩ dường như không có tiền để mang ra cửa hàng giặt đồ,
mà Tô Mĩ Huệ cũng sẽ không dùng bàn ủi. tóc bù xù, chắc do không có tiền đi làm tóc nữa.
Bị cảnh nghèo túng hành hạ, ánh mắt Phong Tử Khiêm trở nên hung ác như một con sói bị dồn vào đường cùng!
An Mộc nghe tiếng gọi, đứng lên, còn chưa kịp có phản ứng gì thêm, từ phía cửa đã vang lên tiếng cười trào phúng của Phong Tử Khiêm, “Các người
đang ở đây đang làm gì thế? A! Đang ăn cơm hả, tới đây tới đây, tôi tiếp thêm cho một ít, cam đoan mọi người càng ăn càng thấy ngon! Tất cả mọi
người dừng lại một chút nghe tôi nói đã.”
Toàn bộ căn phòng nghe thấy có chút âm thanh kì dị, chợt yên tĩnh lại.
Phong Tử Khiêm bước về phía trước, cửa lớn phía sau rộng mở.
An Mộc nhíu mày, liền đứng lên đi về hướng cửa.
Cô muốn đóng cửa lại trước vì ở đây cũng có nhiều phóng viên chuyên
nghiệp, nhưng cô vừa bước được hai bước, tay đã bị Phong Tử Khiêm túm
chặt, Phong Tử Khiêm lộ ra vẻ điên cuồng:”Tại sao tôi vừa tới cô đã muốn đi? Cô đối đãi với hôn phu của mình như thế phải không?”
Hai chữ Hôn Phu vừa thốt ra, tức khắc làm cho mọi người trong phòng chấn động.
Mọi người nhìn nhìn An Mộc, lại nhìn Phong Tử Khiêm lần nữa, một người thì
kiều diễm như hoa, một người chật vật bất kham, cho nên bọn họ…
Vì thế tất cả đều giương ánh mắt tràn ngập khó hiểu nhìn bọn họ.
Sắc mặt An Mộc vô cùng khó coi, tay hơi dùng sức, tựa hồ như muốn thoát
khỏi tình cảnh bị anh ta lôi kéo, nhưng Phong Tử Khiêm lần này dứt khoát túm lấy cô, làm cô nhất thời không thể làm gì được.