Editor: Tuna
Cô mấp máy môi:
“ Hứa lão sư cứ đùa, tôi từ
nhỏ đã sinh sống đàng hoàng trong sạch, làm gì có chuyện xấu nào để bới
ra. Bất quá, Hứa lão sư có kinh nghiệm như vậy, phải chăng đã từng trãi
qua rồi?”
“ Cô đúng là nhanh mồm nhanh miệng.”
Hứa Lộ lại
cười, cũng không vội tức giận, tự mình đeo khuyên tai lên, nhìn vào hình ảnh của chính mình trong gương, hơi mỉm cười:
“ Lúc này đây, có tam đại vương bài giúp cô chặn tai tiếng, cũng không biết, lần sau cô sẽ như thế nào đây.”
An Mộc nghe thấy thế, cắn môi, lúc lâu mới dò hỏi:
“ Là cô gọi cho Phong Tử Khiêm?”
Hứa Lộ nhìn An Mộc, nhướng mày, nhìn gương, sửa sang lại bản thân, rồi sau
đó lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận của An Mộc, hơi hơi mỉm
cười:
“ Đúng vậy, thì sao nào?”
Thì sao ư?
Cô ta lại dám kiêu ngạo nói như vậy?
Mắt An Mộc trầm xuống, thật hận đến mức không thể xé nát bộ da của ả ta!
Hứa Lộ đột nhiên quay đầu, liền nhìn thẳng về phía An Mộc:
“ Tôi cho cô chút gợi ý nha?”
Cô ta vươn đôi tay đã sơn móng bóng lưỡng lên thổi thổi:
“ Cô đi nói cho Đường Cảnh, nói cho anh ấy rằng tôi chính là người đã hại cô.”
An Mộc trừng to mắt nhìn.
Hứa Lộ một bộ dáng mỉm cười nhìn cô, sau đó liền đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng cô ta, An Mộc chỉ thấy càng lúc càng bực, đến mức không có chổ phát tiết.
Hứa Lộ dựa vào cái gì mà dám mở miệng nói như thế, kêu cô đi nói với Đường Cảnh?!
Đường Cảnh a….
Rõ ràng mình với anh ta cũng coi như là người thân, vậy mà hắn lại lựa chọn tin tưởng người ngoài cũng không tin cô!
Trong đầu chợt hiện lên những hinhg ảnh từ lúc còn bé cùng nhau chơi đùa….
An Mộc lắc đầu, bỏ qua một bên, lúc cô đi ra ngoài, sắc mặt có chút không tốt.
Đường Cảnh hôm nay không có xuất diễn, cho nên tới phim trường dạo quanh, thấy An Mộc liền đi đến thăm hỏi:
“ An Mộc, em không sao chứ? Có phải là quá mệt mởi hay không?”
An Mộc nhìn anh ta, lắc lắc đầu nói:
“ Không có gì.”
Đường Cảnh gật đầu:
“ Ân, biểu diễn trước mặt tiền bối tuy rằng rất vui nhưng mà cũng rất hao phí tinh lực, em không cần quá miễn cưỡng.”
An Mộc lại gật đầu.
Đúng lúc này, Đường Cảnh đột nhiên cúi đầu:
“ Lát
nữa, khi cùng Hứa Lộ diễn….phải cẩn thận một chút.”
An Mộc nghe thấy thế, ánh mắt lập tức sáng lê, nghĩ thầm, chẳng lẽ Đường
Cảnh thật sự tin tưởng cô, đã nhìn ra được việc làm của Hứa lộ?
Cô vừa định nói gì đó thì Đường Cảnh lại thở dài:
“ Tổng giám đốc FAE tới, chính là vì muốn xem phân đoạn của nữ phụ xuất sắc nhất, em hiểu ý anh chứ?”
An Mộc cũng không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Đường Cảnh còn nói:
“Hứa Lộ vừa mới nói cho anh, cô ấy cũng không muốn cùng em diễn, chính
l…..Đây là yêu cầu của công ty, cô ấy cũng rất khó xử, biết em đối với
cô ấy có chút hiểu lầm, nên cô ấy càng sợ….Cho nên, An Mộc, lát nữa,
em….cẩn thận một chút.”
Cẩn thận có rất nhiều nghĩa. Cho nên ý tứ ở đây là, sợ cô đàn ép Hứa Lộ sao?
Hứa Lộ có bối cảnh, nếu mình đàn ép cô ta, phỏng chừng đạo diễn còn răn dạy mình, huống hồ.
Nhưng nếu Hứa Lộ đàn ép mình, vậy coi là xứng đáng?
Trong thoáng chốc, tâm An Mộc cảm thấy có chút đau.
Giới giải trí, quả nhiên là ngập tràn cạm bẫy.
Đường Cảnh nói xong liền bị trợ lý casch đó không xa kêu đi, Đường Cảnh cười cười với An mộc, rồi đi.
An Mộc vội vàng nói:
“ Đường Cảnh…”
Đường Cảnh dừng bước, quay đầu lại.
An Mộc nhìn anh, muốn nói lại thôi, lúc lâu sau, đột nhiên mở miệng:
“ Nếu em nói, là Hứa Lộ khi dễ em, anh sẽ tin tưởng sao?”
Đường Cảnh hơi nhướng mày.
Cô còn chưa nói xong, nhưng động tác kia rõ ràng là đã đưa ra đáp án.
An Mộc đột nhiên cười lên.