Editor: Cà Chua
Hai mắt An Mộc mở to nhìn thẳng Đặng Hi Thần:”Là sao?”
Đặng Hi Thần tức khắc cười hề hề, vừa định mở miệng nói gì đó, trong phòng lại có tiếng kẽo kẹt vang lên.
Phong Kiêu đang đứng ngay ở cửa.
Sắc mặt tối tăm, hẹp dài đôi mắt, hướng về phía Đặng Hi Thần, “Mẹ, mẹ ăn no quá không có chuyện gì làm phải không?”
Đặng Hi Thần bắt gặp cái nhìn đó tức khắc rụt cổ:”A, mẹ với tiểu Mộc Mộc đã kịp nói gì với nhau đâu!”
Phong Kiêu chau mày, nghiêng người dựa vào cánh cửa nhìn Đặng Hi Thần, ánh
mắt lạnh lùng như băng, làm bà lại cười hắc hắc, chỉ vào Phong Kiêu nói
với An Mộc, giọng nói đầy hàm ý lấy lòng:”Nhìn con trai tôi xem, càng
lớn càng giống một tiểu tử hào hoa! Hừ, Hạ Tâm Băng lợi hại cũng không
sinh được một đứa con trai như của tôi! Để tôi nói cho nghe, bà ta năm
đó kết hôn sinh ra một đứa con gái, sau đó lại tái hôn, lại sinh thêm
một đứa con gái nữa, đời này nếu nói về việc sinh con, bà ấy kiểu gì
cũng bại dưới tay tôi!”
Nói xong Đặng Hi Thần ngẩng đầu lên, bộ dạng huênh hoang đắc ý, khiến người nhìn thật là….
An Mộc ho khan một tiếng, rũ mi mắt xuống.
Trên mội lại xuất hiện một nụ cười lạnh.
Hạ Tâm Băng so với Đặng Hi Thần….đâu chỉ thua mỗi vấn đề này?
Nhìn thấy tình cảm mẹ con giữa Đặng Hi Thần và Phong Kiêu, lại nghĩ đến quan hệ giữa chính mình với Hạ Tâm Băng….
Hay tại, bà ta sinh ra hai đứa con gái chưa đủ tốt?
An Mộc đang trầm tư, Đặng Hi Thần liền thở dài, chuyển chủ đề câu chuyện:”Đáng tiếc, tôi lại không sống được bao lâu nữa.”
Lời vừa thốt ra, An Mộc lập tức giật mình.“Đặng lão sư, bà….”
Đặng Hi Thần cười thê thảm:”Cô xem cả ngày tôi vui vẻ như vậy không khác gì
viên đậu hỏng, kỳ thực chẳng phải vẫn nuốt nỗi khổ trong lòng đó sao?
Nói cho cô biết, thân thể tôi đang có vấn đề”
Lời vừa nói ra làm cho An Mộc hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Vừa rồi Đặng Hi Thần nói bà ấy chỉ sinh có đúng một người con là Phong
Kiêu, vậy chẳng lẽ Phong Anh Hùng là cha của ba mươi tư đứa con sao?”
Vậy cũng đủ thấy, năm đó Đặng Hi Thần gặp nhiều chuyện thương tâm như thế nào!
Hơn nữa Đặng lão sư còn vứt bỏ cả tiền đồ đang rực
rỡ như thế, bà vì gia đình này đã hi sinh quá nhiều.
An Mộc tuy rằng mới gặp bà ấy lần đầu tiên, nhưng trong thâm tâm bà ấy lộ
rõ ra vẻ thiện cảm với cô, nghe nói như thế, hốc mắt liền đỏ lên:”Đặng
lão sư, thân thể bà bị làm sao vậy?”
“Tôi đang bị ung thư dạ dày
giai đoạn cuối, chắc còn sống được khoảng một năm nữa, nguyện vọng duy
nhất của tôi trước khi chết, chính là ngóng đến ngày đứa con duy nhất
của tôi tổ chức hôn lễ.” hốc mắt Đặng Hi Thần cũng đã đỏ lên, lại rất
kiên cường không rơi bất kì một giọt lệ, hoàn toàn thản nhiên, lại nhìn
về phía Phong Kiêu, “Con năm nay cũng hai tám rồi, nhưng cho tới nay mới có một người bạn gái làm mẹ lo chết khiếp, cũng từng nghĩ nếu không dẫn về một đứa, con gái, con dẫn về cho ta một đứa con trai cũng được!”
An Mộc:…..Bà Phong, tư tưởng của bà quả thực quá phóng khoáng rồi!
Đặng Hi Thần vẫn chưa dứt lời:”Hại ta còn tưởng gia hỏa nhà này chắc cũng
chẳng có ai lo liệu, An Mộc à, cuối cùng nó cũng chịu gắn bó với con,
nhưng con nhất định phải đối xử với nó tốt một chút, tính tình nó cũng
không được tốt, muốn cãi nhau thì cứ cãi nhau, nhưng….ngàn vạn lần đừng
vứt bỏ nó, bằng không bà già này có nhắm mắt cũng không an tâm.”
Nghe những lời này của Đặng Hi Thần, An Mộc rất muốn lên tiếng rằng cô và Phong Kiêu không phải là kiểu quan hệ đó.
Chỉ sợ trong mắt Phong Kiêu, cô cũng không khác gì một món đồ vật không hơn không kém.
Những lời này khi đối diện với cặp mắt đầy mong mỏi kia lại không thể nào thốt ra.
Đó là đôi mắt của một người mẹ vĩ đại, tràn ngập chờ mong cùng quan tâm