Editor: Quỷ Quỷ
Đến khi An Mộc rời khỏi phòng họp, Dung Trạch còn chưa hồi phục tinh thần, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Cho nên, tôi vừa bị cự tuyệt?”
Văn Tuệ nhìn Dung Trạch dở khóc dở cười.
Con người này về phương diện tình cảm vẫn là có vấn đề, muốn an ủi anh vài câu nhưng anh đã ngẩng đầu lên, “Cô ấy còn nhỏ nên thẹn thùng, cũng đúng, chuyện tình cảm nhà trai vẫn nên chủ động, tôi hẳn là nên tăng tốc theo đuổi.
Văn Tuệ…..
So với sự mơ hồ của Dung Trạch, đạo diễn Lý đến giờ còn mơ hồ hơn.
Phong tổng không có vẻ gì là thích An Mộc cả, nhưng biện pháp giải quyết được đưa ra sao anh lại cảm thấy dường như là đang giúp An Mộc?
Phong tổng rốt cuộc có ý gì?
Không để ý đến mấy người ở lại miên man suy nghĩ, rời khỏi phòng họp rồi, An Mộc liền thở hắt ra, nhìn Mễ Kỳ, tuy biết bây giờ hẳn là nên chiêu đãi cô ấy. Nhớ đến Phong Kiêu rời đi dường như đã liếc mắt nhìn cô một cái, Ân Mộc vẫn là nên đề phòng, đưa Mễ Kỳ đến phòng khách sạn của mình, sau đó liền ra bãi đỗ xe.
Trong bãi đỗ xe, có một chiếc Benley dài vẫn đậu ở chỗ này.
An Mộc sải bước đi tới, cửa xe liền mở ra, cô nhanh nhẹn như mèo liền chui vào.
Vừa ngồi xuống lập tức tươi cười đầy mặt, “Chú, cánh tay anh không sao chứ?”
Vì bị thương nên hôm nay Phong Kiêu chỉ dùng một cánh tay, tay kia vẫn tự nhiên buông xuống.
Mắt nhìn người vừa vào xe, câu đầu tiên là quan tâm đến mình, sắc mặt Phong Kiêu vốn khó coi, lúc này mới dãn ra một chút.
Đôi mắt hẹp dài nhướng lên, giọng nói trầm khàn vang lên, “Ca hát thì đẹp mắt lắm sao?”
An Mộc nhất thời không biết nói gì, cô chỉ biết người này nhất định bắt lấy chủ đề này không tha!
Cô liền mở miệng thề thốt, “Khó coi lắm, không đẹp đâu! Nhưng nếu là anh hát cho em nghe, chắc chắn rất đẹp!”
Thượng Quan Vũ ở ghế trước phì cười. Đáng tiếc, sau lưng anh lập tức bị một cái liếc mắt sắc lẻm đảo qua, lập tức ngậm chặt miệng.
An Mộc không để ý hai người này vừa có chuyện gì với nhau, chọn đúng lúc này nói, “Ài, nói đến ca hát, chú, chúng ta biết nhau lâu
như vậy rồi, em chưa bao giờ nghe anh hát, nhưng không cần nghe cũng biết, chú đẹp trai như vậy, giọng nói lại có mị lực như vậy, ca hát nhất định cũng vô cùng dễ nghe, trên đời này, vôn không có chuyện gì mà anh không làm được đúng không?”
Phong Kiêu sắc mặt cứng đờ, nhưng An Mộc vốn đã nhìn ra sự biến hóa nho nhỏ này.
Anh hừ lạnh một tiếng, đổi đề tài, “Về sau không được dính vào scandal nữa.”
“Yes, sir.” An Mộc ưỡn ngực thi lễ với Phong Kiêu, bộ dáng vô cùng lanh lợi, làm cho Phong Kiêu sa sầm, yết hầu giật giật.
An Mộc hôm nay không còn cảnh quay nào, cho nên trực tiếp theo Phong Kiêu về nhà.
Phong Kiêu giống như Hoàng đế, vừa mới vào nhà cô liền tung tăng cởi quần áo giúp anh, thay quần áo trong nhà xong, Phong Kiêu đột nhiên túm lấy cô đi về phía nhà tắm, khiến An Mộc muốn nhảy dựng lên.
Người này vô cùng thích nhà tắm thì phải? Mấy lần rồi, đều là ở trong toilet!
Nhưng mà………..
“Chú, dì cả của em còn chưa đi.” An Mộc yếu ớt mở miệng nhắc nhở.
Phong Kiêu nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, sau đó nhếch môi lên, “Anh chỉ muốn đi giải quyết thôi, em nghĩ đi đâu vậy?”
An Mộc lập tức đỏ bừng mặt!
“Vậy em ra ngoài.”
“Cánh tay anh bị thương.” Người đàn ông nhả ra mấy chữ.
An Mộc phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, ý anh là chỉ muốn cô giúp anh giải quyết?
Cái tên này!
Sao có thể vô sỉ đến vậy?
Aaaaaaaaaaaa
Cô thực sự muốn điên luôn!
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên như giải cứu cô, cô chạy ra khỏi phòng tắm, “Chú, em đi nghe điện thoại.”
Số lạ. Nhưng cô vừa bắt máy thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến, “An Mộc, là Hạ Tâm Băng, mẹ đang ở C thị muốn gặp con một lát.”