Editor: Quỷ Quỷ
Tuổi cô còn nhỏ, không hiểu cảm giác ly biệt là gì, cô chỉ biết có lẽ lúc đó là một cơ hội để cô trở về bên bà ấy.
Cuộc gọi được kết nối.
Âm thanh đối diện vẫn rất dễ nghe, nhưng rõ ràng đang không hề kiên nhẫn, “An Đức, anh muốn gì?”
An Mộc hơi sửng sốt, nhưng sau đó cô liền nói, “Mẹ, con là An Mộc.”
Người bên kia lạnh lùng, “Sao lại là con?”
An Mộc nói, “Mẹ, ba và dì Đường bị tai nạn xe qua đời rồi, mẹ đến đón con được không?”
Cô tự cho mình là thông minh, nếu gọi Đường Hoa là mẹ, người đối diện sẽ
mất hứng, tuy mẹ Đường đối xử với cô rất tốt, nhưng cô vẫn xưng hô là dì Đường.
Người bên kia ngừng lại một chút, “Ba con…qua đời?”
“Đúng vậy, mẹ, mẹ mau đến đón con đi, bọn họ muốn đưa con đến cô nhi viện.”
Nhưng…
Khi đó Hạ Tâm Băng đã trả lời cô thế nào?
An Mộc không nhịn được nhếch môi, trái tim đau như bị đâm thủng!
Bà ấy nói, “Hiện giờ mẹ không rảnh, con đến cô nhi viện trước đi, sau này có thời gian mẹ sẽ đi gặp con.”
An Mộc khi đó nghe xong thì ngây ngẩn cả người.
Sau đó điện thoại chỉ còn vang lên tiếng tút tút.
Cô được nhà họ Phong nuôi dưỡng, gặp đủ loại khinh bỉ đả kích, một tháng
sau, cô lại vụng trộm gọi cho Hạ Tâm Băng, cuộc gọi vừa được kết nối cô
đã khóc, “Mẹ, mẹ đến cứu con đi, con sợ…”
Nhưng bên kia lại là giọng nói của một bé gái, chỉ tầm hai ba tuổi, “Mẹ? Ai là mẹ bạn?”
An Mộc khựng lại một chút, “Hạ Tâm Băng.”
“Hạ Tâm Băng là mẹ tôi, không phải mẹ của bạn. Không cho bạn gọi mẹ là mẹ.” Giọng nói của bé gái vô cùng ngang ngược.
An Mộc trợn tròn mắt, cô nhìn điện thoại trong tay mình, giờ phút này cô
mới nhận thức được rằng, mình hoàn toàn là một đứa trẻ mồ côi.
Ngay sau đó cô liền nghe thấy giọng nói của bà ấy.
Hạ Tâm Băng dịu dàng mở miệng, “Angla, con đang nói chuyện với ai vậy?”“Mẹ, mẹ chỉ là mẹ của con thôi đúng không?”
Hạ Tâm Băng cưng nựng nói, “Đúng rồi.”
An Mộc nghe tới đó, cuộc gọi liền bị chấm dứt, chỉ còn vang lên tiếng
tút tút.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu Hạ Tâm Băng mới gọi tới, “An Mộc?”
An Mộc lập tức gật đầu..
“Con tìm mẹ có việc gì?” Hạ Tâm Băng mở miệng, “Gần đây có chút việc, qua một thời gian nữa mẹ sẽ đến gặp con.”
An Mộc vội vàng nói, “Mẹ, con không muốn ở đây, bọn họ đối xử tệ với con, mẹ mau tới cứu con đi.”
Người bên kia khựng lại, “Bọn họ không cho con ăn?”
An Mộc sửng sốt, tuy cô bị bỏ đói rất nhiều ngày, nhưng sau đó thì không, nên cũng không tính là nhiều lắm.
“Bọn họ không cho con uống?”
An Mộc vẫn không đáp, cô luôn luôn uống nước tại hệ thống cấp nước công cộng.
“Hay bọn họ đánh chửi con?”
Ngày đó, nhà họ Phong chưa hề đánh chửi cô.
An Mộc vẫn không nói gì.
“An Mộc, mẹ biết con làm như vậy là muốn khiến cho mẹ chú ý, nhưng cuộc
sống của con tại nhà họ Phong mới là tốt nhất, biết chưa?”
An Mộc thẫn thờ, giọng đối phương thờ ờ như chuyện chẳng là gì, cúp máy trước.
……………….
Âm thanh vô tình đó trong trí nhớ của cô giờ phút này hòa làm một với âm
thanh của con người trước mắt cô, làm cho bao uất ức bấy lâu nay trong
cô lên đến đỉnh điểm.
Góc áo cô bị ai đó nắm lấy, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Cảnh ra hiệu ý cảnh báo.
Hạ Tâm Băng nhìn cô, “Đây là người mới sao? Tên là gì?”
An Mộc sửng sốt, Dung Trạch ở bên cạnh liền trả lời giúp cô, “Hạ tiền bối, cô ấy là người mới, tên là Đường Hạ, diễn xuất của cô ấy….”
Cái tên Đường Hạ vừa vang lên, Hạ Tâm Băng liền nhướng mày, nhìn thẳng vào An Mộc, gương mặt lập tức cứng đờ.