Editor: Cà Chua.
Khuôn mặt nhỏ của An Mộc lại đỏ lên, ho khan một tiếng, lại không nói nên lời.
Cô nghĩ là chỉ nói đến đây, nhưng tưởng tượng, nếu cắt lời anh ta, sao anh ta có thể hài lòng với mình chứ?
Vì thế cô cắn răng chịu đựng.
Từ nhỏ đến lớn, cô bị tổn thương nhiều như cơm bữa, cho nên sự tổn thương nhỏ nhặt ngay lúc này, đối với cô chưa là cái gì.
Cô không nói lời nào, nhưng bộ dạng kia làm Phong Kiêu lập tức hiểu ngay cô đang nghĩ gì.
Ánh mắt Phong Kiêu lại một lần nữa chùng xuống, cặp con ngươi đen nhánh kia giờ đây sâu thẳm làm cho đối phương khó mà đoán biết được những suy
nghĩ ẩn chứa sâu trong đó.
Anh ta đột nhiên đứng dậy, mặc thêm một chiếc áo ngủ, nhanh chân đi ra ngoài.
An Mộc nằm trên giường, cảm thấy không thể hiểu được những giằng co hôm
nay cũng như đêm qua là vì lí do gì, xem ra áp lực công việc phải chăng
chưa được xả ra hết.
Hay là bởi vì….vừa rồi cô không thỏa mãn được cho anh ta?
Trong lúc An Mộc đang miên man suy nghĩ, cánh cửa lại mở ra mang theo âm
thanh “kẽo kẹt” người đàn ông tiến vào, trong tay cầm theo một tuýp
thuốc mỡ, không nói lời nào, vẫn như này thường, nụ cười cũng hiếm khi
xuất hiện trên mặt, đi đến mép giường, đưa tay xách chân cô lên, sau
đó…..
An Mộc cảm giác nơi nóng rát nào đó đang trở nên mát lạnh, đau đớn cũng tức khắc giảm bớt.
Sau khi đỡ đau, cô lại cảm thấy được lòng bàn tay người đàn ông mát xa nhẹ
nhàng, trong nháy mắt, một cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, khuôn mặt nhỏ của An Mộc tức khắc lại đỏ lên!
Hai tay cô chống lên giường, sau đó ngả lưng, lấy chăn đắp lên người:”Chú út, thuốc tốt đấy.”
Phong Kiêu ngẩng mắt đưa mắt liếc cô một cái, bỗng nhiên ném tuýp thuốc lên
giường, lúc này mới đứng lên, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc này An Mộc mới nhẹ nhàng thở ra.
Bới vì bản thân anh ta u ám nên bài trí của ngôi biệt thự này cũng toát ra
một bầu không khí vô cùng áp lực, An Mộc không dám nói thêm lời nào,
xuống lầu, ăn cơm sáng, sau đó đi tới đoàn phim.
> đã trong những giai đoạn kết thúc, chỉ qua một thời gian ngắn nữa là chính thức đóng máy.
Suất diễn của An Mộc còn rất ít, cho nên công việc dạo này cũng rất dễ thở.
Lúc ăn cũng không nghĩ là Phong Kiêu sẽ đưa mình tới
đoàn phim nhưng nhìn
đến vẻ mặt âm trầm của anh ta, An Mộc chung qui cũng là không nói ra
được lời nào.
Ngoan ngoãn ngồi trên xe tới đoàn phim, xuống xe, An Mộc ngoan ngoãn cáo biệt Phong Kiêu.
Thấy cô chậm rãi đi vào đoàn phim, Thượng Quan Vũ lái xe phía trước không
nhịn được quay đầu nhìn Phong Kiêu:”Hai người đang….cãi nhau sao? mới
sáng ra bước lên xe đã làm không khí lạnh đến gai người thế!”
Lời vừa nói ra, Phong Kiêu thờ ơ liếc mắt nhìn anh ta, Thượng Quan Vũ tức
khắc dứt lời, “Được được, tôi nói sai rồi, giờ chúng ta đi đâu?”
Thượng Quan Vũ khởi động xe, đi một lúc không biết đi đâu, dò hỏi.
Phong Kiêu dù sao cũng là chủ tịch FAE, nhưng cũng không có khả năng đi hết
các chi nhánh của công ti trong vòng một ngày, ngày hôm nay đến chi
nhánh này có thể ngày mai sẽ không đến nữa.
Nghe thấy những lời này, Phong Kiêu vẫn không nói gì.
Thương Quan Vũ nhìn qua kính chiếu hậu, có thể thấy khí lạnh trên người Phong
Kiêu toát ra vô kể, tức khắc sợ đến mức một câu cũng không nói.
Xe liền ngừng ở nơi này như vậy, đôi mắt Phong Kiêu trước sau đều nhìn chằm chằm vào đoàn phim.
Một tiếng sau, Thượng Quan Vũ vừa ngẩng đầu, đột nhiên sửng sốt:”Lão đại,
kia chẳng phải là tiểu tẩu tử sao? Cô ấy sao lại đi ra vậy?”
Thượng Quan Vũ vừa nói xong, sắc mặt Phong Kiêu càng trầm xuống:”Đuổi kịp cô ấy.”
An Mộc thấy đoàn phim đã hết việc của mình, nghĩ đến sự tình ngày hôm qua, chung quy vẫn là có điểm không yên tâm, cho nên lặng lẽ chuồn ra khỏi
đoàn phim, đi đến tiệm thuốc gần đó, mua một chút thuốc tránh thai.
Cô cầm thuốc, đang xem xét kĩ xem có nhầm không, phía sau vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lùng:”Đây là thuốc gì?”