Tay An Mộc đột nhiên nắm chặt, hoài nghi nhìn Thượng Quan Vũ.
Thượng Quan Vũ nhún vai:”Tiểu tấu tử, cô đừng nhìn tôi nhưu vậy, lão đại nói sẽ không trở lại là sẽ không trở lại.”
Nói tới đây, anh ta xoay người, đưa một chùm chìa khóa cho cô, “Đây, đây là chìa khóa biệt thự, lão đại đã sang tên ngôi biệt thự này cho cô rồi.”
Nói xong, Thượng Quan Vũ cười hắc hắc, “Nhiệm vụ lãi đại giao, tôi đã hoàn thành, lão đại còn nói, cô được tự do thoải mái rồi.”
Tự do?
An Mộc nghe hai chữ đó, tròng mắt bỗng nhiên căng lên.
Đã có lúc Phong Kiêu nhất quyết không cho cô đóng phim, cô khát khao hai
chữ đó vô cùng, nhưng giờ khắc này, nghe hai chữ đó nói ra từ miệng
Thượng Quan Vũ, cô liền cảm thấy trái tim như bị ai đó hung hăng nắm
chặt!
An Mộc xiết chặt chìa khóa trong tay, mắt thấy Thượng Quan
Vũ đi về phía cửa, lái xe đi, chiếc xe biến mất khỏi biệt thự, chỉ còn
lại mình cô.
Cô cũng không biết tại sao đột nhiên thấy vô cùng
tức giận, ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa, đem chiếc chìa khóa trong
tay hung hăng ném đi.
“Tôi không cần!”
“Tôi không cần đồ của anh ta!”
“Chơi bời với tôi lâu như vậy, anh có ý gì? Không cần tôi? Ngôi biệt thự này là phí chia tay sao?”
“Phong Kiêu, tôi không cần!”
“An Mộc tôi không phải là con chó nhỏ gọi đến là đến đuổi đi là đi!”
An Mộc khóc thét lên, đột nhiên ngồi bệt xuống đất, càng khóc lớn.
Ba cô đã bỏ cô mà đi.
Người mẹ duy nhất cũng không cần nhận cô.
Cô vất vả lắm mới tìm được một bờ vai đáng tin tưởng để làm chỗ dựa, luôn sẵn sàng che chở, bảo vệ cô, giờ cũng bỏ cô mà đi sao?
Lần đầu tiên cô có cảm giác, giống như sinh mệnh, có thứ gì đó vừa xẹt qua mà cô không thể kiểm soát được.
Không biết đã ngồi bao lâu, cô chạy ra nhặt chùm chìa khóa vừa ném vào, sau đó chạy lên lầu.
Di động của cô vì bận tới bệnh viện nên để quên trong biệt thự.
Cho nên cầm di động lên, cô liền gọi gấp cho Phong Kiêu.
Không biết tại sao lúc này bàn tay cầm di động vô cùng run rẩy, vừa gạt
đến số điện thoại kia, tâm trí cô lại căng lên.
Nhưng tiếp theo……
“Xin lỗi, số máy quí khách vừa gọi đã hủy…..”
An Mộc thõng tay, di động từ trong tay tuột rơi xuống, rơi trên mặt đất vỡ toang.
Cùng lúc đó, một chiếc phi cơ bay lên bầu trời thành phố C.
Trong khoang hạng nhất của phi cơ, người đàn ông giơ điện thoại lên tắt máy,
đút lại vào túi áo, thắt cà vạt, bắt đầu nghe ngóng xung quanh.
Bỗng nhiên, chiếc phi cơ rung lên một trận, chiếc điện thoại vừa bỏ vào túi
lại rơi ra ngoài, đáp xuống phía dưới chân chiếc ghế.
Phong Kiêu
lập tức mở to đôi mắt sắc bén, rồi lại nghe được giọng nói của người
tiếp viên, không nhanh không chậm:”…….Xin hãy bình tĩnh, đừng hoảng sợ,
máy bay đang đi vào vùng áp suất thấp, mời quý khách thắt dây an toàn….”
Phong Kiêu xoa bóp huyệt thái dương, cầm lấy dây an toàn, thắt vào người.
Trong chốc lát, chiếc máy bay lại trở về trạng thái bình thường.
Ba tiếng sau, nước U
Một dòng chữ nước ngoài nhắc nhở được chiếu xuống, Phong Kiêu đeo kính râm, mang theo chiếc áo khoác, đi ra ngoài.
Anh đi ẩn trong đám đông, nhưng vừa bước ra một bước, một trận súng quyết liệt bỗng vang lên dữ dội!
Phong Kiêu nhíu đôi mắt lại, thân hình thon dài, nhanh như cắt đã trốn đi biệt tăm.
Trong đám người không biết bao nhiêu người vô tội đã bỏ mạng vì những tiếng súng đó.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, cảnh sát cùng một toán xã hội đen nhanh chóng
đã về cùng một vị trí, mấy phần tử khủng bố vừa tập kích đã nhanh chóng
bị bắt.