Edit: Phong Nguyệt
Thái tử Lương Đệ đem chuyện của nàng cùng ca
ca Lý Thịnh Thế có tư tình nói cho Thái tử biết, hơn nữa Thái tử đã từng chính mắt thấy hai người lén lút gặp nhau, lời nói kích thích, Thái tử
phi nhẹ nhàng đẩy Thái tử Lương Đệ một chút, Thái tử Lương Đệ làm bộ té
ngã, thai nhi trong bụng khó giữ được.
Thái tử phi nhìn Thái tử Lương đệ, “Chàng thật tàn nhẫn, thế nhưng lấy hài tử vô tội làm tiền đặt cược!”
Thái tử Lương Đệ cười lạnh, “Vì hậu vị, ta cái gì cũng có thể làm! Hài tử của ta, là vì đệ đệ của ta mà làm lót đường vậy!”
Thái tử tới rồi, giận dữ, đem Thái tử phi nhốt vào thiên lao, quyết định mùa thu sẽ trảm.
Đồng thời, tiền triều, Thái tử đăng cơ, lại cực lực chèn ép Lý Thịnh Thế.
Bởi vì là lúc đăng cơ, Lý Thịnh Thế quyền cao chức trọng, bị Thái tử kiêng kị.
Nghe được Thái tử phi sẽ bị trảm, Lý Thịnh Thế kiên quyết đi cứu.
Lúc này, Mị Nhi lên sân khấu.
Trong phủ của Lý Thịnh Thế, Lý Thịnh Thế mặc y phục bó sát người, tính toán
mang theo người, đêm tối thăm dò thiên lao, cứu Thái tử phi ra.
Hắn híp mắt, ánh mắt sắc bén làm toàn bộ người chung quanh phòng nhìn một
chút, hắn biết, chuyến đi này, hắn sẽ không bao giờ có thể trở lại.
Đúng lúc này, Mị Nhi lên sân khấu.
Như cũ là một thân vũ y, trên mắt cá chân buộc lục lạc, bước đi, thân hình
thướt tha mềm mại, chỉ là tốc độ hôm nay, rõ ràng có chút hoảng loạn.
Nàng đứng xa xa nhìn Lý Thịnh Thế, trên mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Chính mình vì Thái tử nên làm nội gián trong Lý phủ, chính là một đoạn thời
gian gần đây, Mị Nhi phát hiện, chính mình càng ngày càng không giống
trước đây báo tình huống của Lý thịnh thế cho Thái tử.
Một ít chi tiết nguy hiểm, nàng đã qua huấn luyện đặc thù, dù là phát giác được
chuyện không ổn, cũng không có hướng lên trên báo cáo.
Lúc này
đây, nàng nhận được mệnh lệnh của cấp trên, Lý Thịnh Thế ra phủ, nàng
phải gửi tín hiệu cho bọn họ, rõ ràng, đây là một cái bẫy.
Chính là giờ khắc này, Mị Nhi lại phát hiện, chính mình thế nhưng trong lòng nói không nên lời cái loại cảm giác này.
Nàng không muốn Lý Thịnh Thế đi chịu chết, nàng nắm chặt nắm tay.
Trơ mắt nhìn Lý Thịnh Thế mang theo người liền đi ra ngoài, thế nhưng nàng không chút nghĩ ngợi trực tiếp xông ra ngoài!
“Lý đại nhân!” Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng nói của Mị Nhi, dễ
nghe lại mị hoặc.
Lý Thịnh Thế quay đầu lại, thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp, vừa
quay đầu lại, khí thế sắc bén, trong ánh mắt lập loè ánh sáng nhỏ vụn,
đều làm cho hắn lộ ra vẻ lạ thường.
Trong nháy mắt Mị Nhi kinh sợ.
Lý Thịnh Thế thấy nàng, hai người đối diện với nhau một lát, Lý Thịnh Thế lại lần nữa quay đầu.
“Lý Thịnh Thế!” Mị Nhi bỗng nhiên kêu tên của hắn, nàng không thể để hắn đi tìm chết, người nam nhân này, vì trợ giúp Thái tử, làm quá nhiều, nàng
thưởng thức hắn, nàng đột nhiên mở miệng: “Không cần đi, đây là một cạm
bẫy!”
Lý Thịnh Thế nghe nói như thế, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng.
Mị Nhi vội vàng mở miệng, “Đây là bẫy rập của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng
đã kiêng kị chàng, cho nên hắn mới có thể theo ý tứ của Thái tử Lương
Đệ, đem Thái tử phi nhốt vào thiên lao, chính là vì muốn chàng lưng đeo
tội danh để tốt loại trừ chàng! Lý Thịnh Thế, không cần đi chịu chết!
Không cần đi!”
Mị Nhi bắt được ống tay áo của hắn, trước đây nàng là người có máu lạnh, giờ phút này ở sâu trong nội tâm, dường như có
khe hở, nàng không hiểu chính mình đối với Lý Thịnh Thế là dạng tình cảm gì, nhưng lại phát ra từ nội tâm không nghĩ muốn hắn đi chịu chết.
“Ta biết.” Lý Thịnh Thế đột nhiên mở miệng, một câu, làm cho Mị Nhi cảm thấy toàn thân chấn động.
“Biết, sao chàng còn đi?”
“Bởi vì, ta không thể nhìn nàng chết.”
Lý Thịnh Thế lưu lại một câu như vậy, trực tiếp rời đi.
Mị Nhi vươn tay, muốn bắt lấy cái gì, nhưng ống tay áo của hắn, lại từ trong tay nàng xẹt qua.
Mị Nhi đứng ở dưới ánh trăng, mờ mịt nhìn hắn, vì cái gì có thể vì Thái tử phi đi chịu chết? Nàng mơ hồ, rồi bên trong lòng nàng cũng mơ hồ, bí
mật dò xét tới cái gì rồi.