Edit: Phong Nguyệt
An Mộc càng thêm cảm thấy chua xót khó nhịn, rồi lại cảm thấy buồn cười.
Anh không tức giận với cô?
An Mộc hít sâu một hơi, cũng đúng, cô trong cảm nhận của anh chính là đồ chơi, cho nên cô không có tư cách để tức giận?
An Mộc nắm chặt nắm tay, gắt gao nhắm hai mắt lại, nỗ lực đem nước mắt nuốt trở về.
“Phong tiên sinh, anh rốt cuộc có ý tứ gì?”
Phong Kiêu nghe đối phương mở miệng gọi Phong tiên sinh, nghĩ đến trước kia
cô bé cười nói dịu dàng gọi một tiếng chú nhỏ, nghĩ đến cô bé thẹn quá
thành giận kêu anh là Phong Kiêu, giờ phút này, cái Phong tiên sinh này, làm hắn cảm thấy hết sức khổ sở.
Phong Kiêu bá đạo mở miệng, “Kêu ta.”
An Mộc cắn răng.
Phong Kiêu đứng lên, thân hình cao lớn tới gần An Mộc, đem nàng vòng ở hai cánh tay, vây đổ ở trên giường, “Kêu ta!”
An Mộc khó thở, “Phong Kiêu, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Đôi mắt của Phong Kiêu trầm xuống, thở dài, khóe môi mỉm cười tà mị lên, “Lúc này mới ngoan.”
Nói xong, anh đứng dậy, cầm quần áo một bộ rồi một bộ treo lên, “An Mộc, hôm nào ta bồi cô đi mua quần áo.”
An Mộc nhìn động tác của anh, biết hôm nay khẳng định là không đi được, vô luận là dùng vũ lực hay dùng là dùng trí, cô đều không phải là đối thủ
của anh ta.
An Mộc nhắm mắt lại, nhận mệnh ngồi ở chỗ kia.
Phong Kiêu tự mình mang quần áo đến tủ quần áo, lúc này mới mở miệng, “Tốt, xuống dưới ăn cơm đi.”
An Mộc không đi xem anh, lập tức xuống lầu, ăn cơm.
Ăn cơm, cô nhìn về phía Phong Kiêu, “Không có việc gì nói ta muốn đi nghỉ ngơi.”
Nói xong trực tiếp đứng lên liền hướng trên lầu đi.
Phong Kiêu nhìn đến bộ dáng của cô, nghĩ đến ở thành phố C, bởi vì cưỡng bức
cô mà làm cô phát sốt, lúc ấy bác sĩ nói, trong lòng cô có nguyên nhân.
Cho nên hôm nay hai người nháo đến không thoải mái, anh cũng không dám quá
phận dây dưa với cô, chỉ là nhăn chặt mày, không rõ cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Chính mình đều không so đo cô lợi dụng anh về việc của Hạ Thiên, cô như thế nào còn có thái độ này?
Một đêm mỏi mệt, anh nằm ở phòng khách trên sô pha, trực tiếp liền ngủ.
An Mộc nằm ở phòng ngủ trên giường lớn, trợn tròn mắt, ngủ không yên.
Dưới lầu tiếng bước chân
của anh, cô toàn bộ nghe vào trong tai.
Giờ phút này bình tĩnh lại, cô mới nhận thấy được anh đối với cô quá ôn nhu cùng mật ý, cho nên, anh cũng là không nghĩ chia tay đi? Nếu, nếu cô
buông thả tâm trạng, đi nói cho anh nghe mình thích anh, anh còn giống
như trước, đối với cô thật tốt sao?
Rối rắm, cô lặng lẽ đứng lên, mới vừa tính toán xuống lầu, liền nghe được dưới lầu có tiếng mở cửa.
Bước chân của An Mộc dừng lại, Phong Kiêu đi ra ngoài.
Cô đột nhiên liền nghĩ tới giờ phút này Lưu Tử Kỳ còn ở phòng chung rồi chứ.
Khóe môi của An Mộc cong lên, cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều quá!
Sáng sớm hôm sau, thời điểm người giúp việc tới dọn dẹp vệ sinh, thuận tay đem tạp chí bên ngoài mang vào.
An Mộc ăn cơm sáng xong, liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Lưu Tử Kỳ ở đầu
trang, đề mục là: Lưu Tử Kỳ cùng Thái tử gia của FAE mướn phòng chung,
người phụ nữ có khả năng nhất?
Nhìn đến tạp chí, An Mộc đột nhiên cảm thấy tâm bị cái gì nắm chặt.
Lửa giận ủy khuất trong nháy mắt dâng lên, cô không quan tâm trực tiếp xông lên lâu, ngón tay run run cầm quần áo thu thập cất vào rương hành lý,
lôi kéo đại cái rương trực tiếp xuống lầu!
Còn chưa mở cửa, Phong Kiêu đã trở về, thấy cô trực tiếp ôm eo cô, đôi mắt nhíu lại, ngữ khí hàm sắc bén: “Cô lại làm gì?”
Làm gì?!
Nước mắt của An Mộc lập tức trào lên, “Ta không làm cái gì, ở thành phố C
anh muốn ta đi, ta đi, hiện tại ta liền đi, ta nhường chỗ cho cô ta
đó?!”
Phong Kiêu lập tức bắt được trọng điểm lời nói của cô, mày nhíu lại: “Ta khi nào nói qua thả cô đi?”