Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc ngửi thấy vị đắng chát nồng nặc của thuốc
Đông y, loại khổ sở này thật khiến cô buồn nôn, lập tức bịt mũi, khó
chịu nói, “Chú, đây là cái gì?”
“Thuốc của em, không phải em bị
tiêu chạy sao? Nếu không đi bệnh viện thì phải uống thuốc.”Phong Kiêu
đứng trước mặt cô vô cùng chân thành nói.
An Mộc nghe xong thiếu chút nữa đi đầu xuống đất, sao cô lại có cảm giác cái tên này đang cố ý?
Nhưng nhìn kỹ, sắc mặt Phong Kiêu quả thật có chút bồn chồn, nhưng sao lại nghe như anh đang bỡn cợt cô vậy?
An Mộc cười khổ, “Chú, em, em đã đỡ rồi, em…”
“Mặt trắng bệch ra thế kia đỡ cái gì mà đỡ? Anh biết em sợ anh lo lắng, nhưng sao có thể một mình gắng gượng như vậy?”
An Mộc…..
“Chú, em, em thật sự không sao cả, tiêu chảy thì chỉ cần chạy vào nhà vệ sinh vài lần là được, không cần uống thuốc đâu!”
“Em là bác sĩ?”
“Không phải. Nhưng anh cũng không phải…”
“Anh vừa gọi điện cho bác sĩ rồi, ngoan, nghe lời.”
An Mộc………..
Mắt thấy cái bát thuốc kia càng lúc càng tới gần, An Mộc nghĩ thầm, hay cố ý không cẩn thận làm đổ?
Còn chưa biết nên làm thế nào thì Phong Kiêu đã nói, “Nào, uống chậm thôi, để anh bảo giúp việc nấu thêm, còn nhiều lắm.”
An Mộc lập tức vứt bỏ cái ý định kia đi.
Cô đảo mắt, thuộc kia đã đến tận miệng mình, cô khẽ nhấp một chút, thuốc nhập khẩu phải nói là siêu đắng!
Vậy mà Phong Kiêu cứ liên tục múc từng muỗng một.
An Mộc đột nhiên thấu hiểu thế nào là đào hố tự chôn mình, cô lập tức nhảy dựng lên lao vào nhà vệ sinh, “Chú, em muốn đi toilet.”
Vừa vọt vào nhà vệ sinh, cô đã soi gương hoa chân múa tay.
Cái tên này!
Cô cúi đầu, tẩy sạch phấn trắng, lại ngẩng đầu lên, gương mặt lập tức hồng hào trắng nõn trở lại.
Vỗ vỗ mặt mình, cô mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, “Chú, đi được rồi em liền cảm thấy đỡ hơn rất nhiều!”
Cô chỉ vào mặt,
“Anh xem, có phải không còn vấn đề gì rồi không?”
Phong Kiêu nhíu mày, đi tới xem xét cô từ trên xuống dưới, “Em xác định khỏe lại rồi?”
“Vâng.”
“Chắc chắn không sao rồi?”
“Chắc chắn.” An Mộc thận trọng nói, “Vậy thuốc kia có phải không cần uống nữa đúng không?”
“À…có lẽ vậy, “ Phong Kiêu bỗng nhếch môi, trực tiếp bế thốc cô lên, “Nhưng bây giờ, đến lượt anh ăn.”
Anh sải vài bước ném An Mộc lên giường, một tay cởi quần áo của mình rồi nhào lên giường.
An Mộc…………..
Về sau cô nhận thấy, đáng lẽ nên cắn răng uống thuốc đi cho xong.
Người đàn ông này, mới chỉ xuất ngoại có vài ngày mà cứ như bị cấm dục tận 10 năm, làm cô ngày đó khống xuống nổi giường.
Mãi đến sáng hôm sao, An Mộc bị chuông điện thoại di động đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng đưa tay lên tủ đầu giường tìm điện thoại, không ngờ lại đụng phải bát thuốc.
“Choang!” Cái bát rơi xuống đất, vỡ tan.
Mùi thuốc bốc lên nồng nặc, nhanh chóng lan ra toàn phòng, An Mộc rốt cuộc
cũng tỉnh ngủ, cô lập tức ngồi dậy, nhìn đống hỗn độn trên sàn mà cảm
thấy khó ngửi.
“Làm sao vậy?” Âm thanh lười biếng truyền đến, An
Mộc nghiêng đầu, liền nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Phong Kiêu, ánh
mắt mông lung, ngũ quan cân đối toát lên vẻ đẹp tự nhiên khiến An Mộ
trợn mắt há mồm