Editor: Cà Chua.
Thế nào?
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Lý Diễm ngây người nhìn, nỉ non mở miệng:”Lớp trưởng, thì ra kĩ thuật hóa
trang của cô lại tốt như vậy, thực sự là giống quá đi mất!”
Nam sinh bên cạnh cũng trợn mắt, há hốc mồm nhìn An Mộc:”Đẹp, thật là đẹp mắt!”
Người đàn ông ngượng ngùng hơi cúi đầu một chút, nhưng đôi mắt kia thật sự giống như lấy từ chính An Mộc mà ra vậy.
Nhưng đột nhiên người đàn ông cảm thấy bị một cảm giác lạnh lẽo đánh úp lại,
lập tức cả người anh ta giật nảy mình, quay đầu, nhìn về phía cửa sổ,
liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Phong Kiêu đang nhìn mình.
Nam sinh đột nhiên cảm thấy dựng tóc gáy, máu trong cơ thể trong nháy mắt dường như đã đông lạnh cùng với cảm giác.
“Tôi đi thay quần áo đây.” An Mộc đi vào phòng thay đồ.
Bên ngoài.
“Hoàng Bằng, anh có lộc để ăn rồi!” một nam sinh khác đùa giỡn nam sinh đóng vai Tà Hoàng.
Hoàng Bằng nghe nói như thế, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng thay đồ của An Mộc, như muốn làm cho tròng mắt đảo ngược ra ngoài.
Không xong rồi, ai đã tạo ra một nữ thần xinh đẹp như vậy, làm anh ta không kìm được cảm xúc, cứ muốn ngắm mãi.
“Có lộc ở đâu mà ăn?” đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng truyền tới.
Cả người Hoàng Bằng cứng đờ.
Một nam sinh khác liền mở miệng:”Tà Hoàng và Quỳnh Hoa có vai diễn gian
tình phối hợp, cậu không xem > sao? Quả thực là to gan…..hầy…..”
Phong Kiêu lạnh lùng đưa ánh mắt tới, nam sinh kia tức khắc dừng lời.
Tiếp theo đó, Phong Kiêu lại nhìn về phía Hoàng Bằng, ngữ khí tuy nhẹ nhàng
nhưng lại mang theo khí phách đế vương khiến người đối diện không dám
coi thường:”Vai diễn phối hợp nào thế?”
Hoàng Bằng cảm thấy có
người đều không được thoải mái, giống như đang bị bỏ lại ở một hầm băng
ngàn năm, toàn thân run rẩy, lắp bắp mở miệng:”Chính là, chính là….chút
nữa, tôi muốn cùng, muốn cùng Quỳnh Hoa lên sân khấu, tiếp đó tôi muốn
đem Quỳnh Hoa bế ngang thân hình, tôi….”Câu nói kế tiếp không sao nói nên lời, không có cách nào, Phong Kiêu có khí phách tỏa ra quá lớn…..
Vì thế, chờ đến khi An Mộc thay đồ xong đi ra, đã thấy Phong Kiêu ngồi
trước bàn trang điểm, Lý Mạt Mạt trong lòng run sợ đang hóa trang cho
anh ta, dính tóc giả.
An Mộc trong phòng thay đồ vừa đi ra, toàn bộ căn phòng dường như sáng sủa
hơn rất nhiều!
Một bộ váy áo màu tím, mi mắt đánh màu tím, chính là Quỳnh Hoa không lẫn vào đâu được!
Dung mạo phi phàm như vậy, phong thái kiêu ngạo như vậy, cao cao tại thượng
như vậy làm người ta không thể không quỳ gục dưới chân nàng.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là dụi dụi mắt, sau đó lại chăm chú xem, cảm thấy như Quỳnh Hoa trong bộ phim truyền hình bỗng nhiên như sống lại
trước mắt!
Đáng tiếc, khi An Mộc cất tiếng nói lại tức khắc phá bỏ hình tượng nữ thần này.
An Mộc kinh hãi nhìn Phong Kiêu:”Chuyện này là sao?”
Lý Mạt Mạt nhìn cô một cái, lại thoáng nhìn qua Phong Kiêu, ngoan ngoãn mở miệng giải thích:”À, chúng tôi vừa được thỉnh giáo người này, anh ấy là người thay thế đóng vai Tà Hoàng…”
An Mộc nghe nói như thế, cảm thấy quả thực là muốn hộc máu.
Cô cảm thấy, có phải mình đang nghe lầm không đây?
Đầu tiên, Phong Kiêu sao lại thích vào vai một tên tiểu tử nhỏ bé thế này?
Tiếp theo, nếu là khách mời đến, sao lại có thể làm khách mời trong vai chính!!
Cô lập tức nhìn về phía Lý Mạt Mạt, “Không phải cô cố tình kéo anh ta vào vai đấy chứ?”
Lý Mạt Mạt:…..Cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám ấy chứ!
Cô vừa muốn nói gì đó, liền cảm thấy ánh mắt của Phong Kiêu trong gương
đang nhìn mình đầy ẩn ý, Lý Mạt Mạt lập tức giải thích:”À, diễn viên của chúng ta không đủ, nên mới mời anh ta đến làm khách mời.”
An Mộc càng thêm khó hiểu:”Nhưng tôi vừa nhìn thấy người đóng vai Tà Hoàng không phải là anh ta, sao bây giờ….?”
Bị cô chỉ tay vào, trong mắt Hoàng Bằng lộ ra tia sáng vô cùng thất thố, kinh hoàng.