Editor: Cà Chua.
An Mộc liếc mắt nhìn cô bé kia một cái, lời nói làm cho mình không thể mềm lòng.
Cô tiếp tục nói chuyện với Phong Kiêu, “Đêm hôm đó sẽ ăn cái gì?”
“Ăn cháo, xào hai đồ ăn đơn giản.”
An Mộc buông tay, “Tôi không làm.”
Lời nói dù là như vậy nhưng cặp mắt kia lại dò xét nhìn về phía Phong Kiêu, rõ ràng muốn nói với anh ta, cô muốn cùng anh ta làm bữa tối tình yêu.
Hai người đang ở vị trí muốn ra oai, Phong Kiêu nghe nói thế chỉ khẽ nhếch mép, “Tôi sẽ làm.”
An Mộc tức khắc gật đầu, nét tươi cười lộ rõ trên khuôn mặt, hai mắt sáng ngời giống như bầu trời đầy sao sáng.
Bộ dạng hài lòng này làm cho nụ cười của Phong Kiêu càng thêm bắt mắt.
Mong muốn của cô gái nhỏ này kỳ thật chỉ đơn giản như vậy.
Hạ Nghe Âm hình như muốn nói gì đó rồi lại thôi, khuôn mặt nhỏ đã nghẹn đến mức đỏ bừng.
An Mộc cuối cùng cũng không nhịn được:”Có gì muốn nói thì mau nói đi.”
Hạ Nghe Âm gật đầu, nghiêm trang lên tiếng:”Dì kế, cô là tình nhân của ba, sao có thể nói chuyện với ba theo kiểu đó? Ba nói hướng tây, cô không
thể nói hướng đông, hơn nữa…..”
Hạ Nghe Âm nhìn An Mộc đánh giá một chút.
An Mộc vì vừa tắm gội xong nê mặc một cái váy ngủ, cánh tay và cẳng chân
đều lộ hết ra ngoài, đôi mắt Hạ Nghe Âm rủ xuống:”Dì kế, đây không phải
là Di Hồng Viện, cô ăn mặc như thế này thực sự có chút hơi hở hang.
Huống hồ, quân tử xa nhà bếp, sao cô có thể để ba phải xuống bếp chứ?”
Mỗi câu Hạ Nghe Âm nói, đôi mắt An Mộc lại trợn trừng thêm một chút, đến
câu cuối cùng, An Mộc thiếu chút nữa đem cả cái bàn lật lên!
Cô nhíu mày mở miệng:”Hạ Nghe Âm đúng không? Nói cho cháu biết, cô không phải là dì kế của cháu!”
Hạ Nghe Âm hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khinh thường:”Cô và
ba cháu ở cùng một chỗ, nhưng hai người đã làm đám cưới chưa?”
Trời….đương nhiên là chưa.
Hạ Nghe Âm nhìn bộ dạng của An Mộc liền biết ngay cô muốn nói gì, lại tiếp tục lên tiếng:”Vậy hai người đã làm giấy đăng kí kết hôn chưa?”
An Mộc:……
“Người đầu là vợ lớn người sau là vợ bé, cô không để ý đến thanh danh
cùng ba
cháu ở cùng một chỗ, thì chính là người tình của ba cháu.”
An Mộc:…..
Cô dường như muốn cái miệng nhỏ của Hạ Nghe Âm phồng dộp lên!
Tại sao cô phải nhất thời mềm lòng, để cho Hạ Nghe Âm nhiều lời như vậy chứ!
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, tại sao phải nghe câu cuối cùng của Hạ Nghe Âm mà cô không thể cãi lại?
Ô ô…..cô muốn kết hôn, cô muốn chính danh!
An Mộc thở hồng hộc, cố gắng nghe Hạ Nghe Âm nói xong câu này, không thèm
để bụng, nhưng cô bé đó lại bước lên hai bước, nhíu đầu mày mở miệng
nói:”Cô còn đứng đó làm gì? Còn không đi nấu cháo đi?”
An Mộc:…….
Cố gắng làm cho bản thân thật rộng lượng, không thèm so đo cùng một cô gái nhỏ, An Mộc đi vọt vào trong bếp.
Vừa mới tiến vào, eo đã bị một bàn tay to kéo chặt lấy, An Mộc không chút
nghĩ ngợi, thẳng người, thở phì phì mở miệng:”Tôi muốn kết hôn!”
Phong Kiêu nghe nói như thế, trên môi nở nụ cười vô cùng thâm thúy:”Được.”
Có cô bé nhỏ này trong nhà, không nghĩ tới việc có tác dụng như vậy.
Phong Kiêu rủ hàng mi dài xuống, cùng An Mộc nấu cơm.
Trong bữa ăn, tư thế của Hạ Nghe Âm muôn phần quí phái tao nhã, cái miệng nhỏ ăn được một lúc, liền lễ phép buông đũa, nhìn An Mộc, băn khoăn một lúc rồi lại tiếp tục lên tiếng:”Dì kế, cô không thể ăn cơm cùng mâm với
ba.”
An Mộc:…..
Nhịn, phải nhịn, buông chiếc đũa xuống, An Mộc đứng lên, không để ý đến Hạ Nghe Âm, trực tiếp quay sang nói với
Phong Kiêu:”Tôi đi thay quần áo, lát nữa anh lái xe, chúng ta tới cục
cảnh sát.”
Phong Kiêu gật đầu.