Weibo của cô lập tức nhận lấy mấy trăm điều bình luận, một ngàn lượt theo dõi!
An Mộc hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là chuyện đã bại lộ.
Nhưng chợt nghĩ đến, lại thấy không đúng, cô không làm gì để chuyện đó bại lộ cả.
An Mộc vỗ vỗ đầu mình, trong lòng run sợ mở Weibo lên, bao nhiêu bình luận cùng người dùng nhảy tới, An Mộc mở từng cái một ra, đều là những lời
cảm thán.
[ Điên cuồng vì Kiêu: Tôi chết mất tôi chết mất! Tôi nhìn thấy cái gì thế này?! Tình cảnh của thần tượng là đây sao?!]
[Phải làm một con gà trống kiêu ngạo: Là nữ chính của anh ấy đã xuất hiện
sao? Phong tổng, anh thực sự đã vứt bỏ chúng tôi rồi sao?! Tôi sẽ đấu
tranh dù là yếu đuối!]
An Mộc nhìn thấy ở đây, cảm thấy đầu óc
trở nên tê dại, cũng không xem những bình luận tiếp theo mà xem luôn
khúc cuối, vừa nhìn đến những người dùng và bình luận sau, cô trực tiếp
trợn tròn mắt.
Bình luận của cô vừa xóa trên Weibo mà dã bị Phong Kiêu hồi phục!!!
[Phong Kiêu V: Ôi, bà già cũng có thể ngồi trên sopha mà// @Một hạt đậu mầm
của riêng Nam Quốc: Chồng hư, ông thật sự quá đào hoa rồi, cởi hết quần
áo ra, bà đây muốn đánh cho ông mấy roi! Tối nay quỳ ván giặt đồ, không
được lên giường, lão chồng hư đốn này, đối với ông tôi chỉ có sáu chữ
thôi: Nộp hết tiền – làm việc nặng, hết!]
Cô nhìn thấy bình luận này toàn thân tức khắc cứng đờ.
Không dám quay đầu lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào gương bàn trang
điểm, thấu qua gương nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên giường,
không dám nói câu nào!
Ô ô ô!
Tại sao trước giờ cô chưa từng đăng nhập tài khoản Weibo của anh ta mà anh ta lại làm thế với cô?!
Hơn nữa…..hơn nữa, Chú út, anh làm vậy là chỉ chú ý tới bình luận của tôi, thực sự là quá tốt rồi sao?
Vừa mới đi vào tắm rửa một lúc, mà lượng fan đã lên đến một nghìn!
An Mộc trong lòng run sợ buông di động ra, giống như mình đã sai trong
chuyện tình hài tử, đầu tóc cũng chưa lau khô, quay đầu lại, cười hắc
hắc với Phong Kiêu, bộ dạng lấy lòng, làm Phong Kiêu nhớ tới Tiếu Cấu.
Phong Kiêu ngồi trên giường, đôi mắt hẹp dài khó hiểu.
Tiểu nha đầu này đứng ngồi không yên, đầu ngón
chân cũng nhanh chóng thu
lại, nhìn anh cười nịnh nọt như vậy, đôi mắt ngày thường tinh nghịch sắc xảo, giờ lại trong sáng như vành trăng non.
Bộ dạng đáng yêu này làm Phong Kiêu thấy buồn cười, cô ấy cho rằng mình sẽ động lòng sao?
Cô gái nhỏ này xem nhẹ mình quá rồi!
Phong Kiêu hai tay chống lên giường, vừa di chuyển một chút liền nghe thấy giọng nói của An Mộc:”Anh làm gi vậy?”
Ngẩng đầu lên thấy tiểu nha đầu kia trợn tròn đôi mắt, toàn thân căng chặt,
tựa như vừa thấy được nguy hiểm là phải báo ngay với mình.
Phong Kiêu nheo mắt, anh đáng sợ như vậy sao?
Phong Kiêu xuống giường, lạnh lùng lên tiếng:”Không phải nói rằng sẽ không cho lên giường sao?”
An Mộc nghe nói như thế lập tức gương mặt đỏ bừng.
Cô tức khắc đứng lên, ngẩng đầu co người lại, từ đầu đến chân đều tinh khôi trắng muốt, làm ánh mắt của Phong Kiêu trầm xuống.
Anh lại đi về phía trước một bước, An Mộc lui về phía sau một bước, cảnh giác lên tiếng:”Chú út?”
Phong Kiêu lạnh lùng:”Còn muốn cho vài cái roi sao?”
Chân tay An Mộc tức khắc luống cuống, mở to mắt cười lấy lòng:”Tôi, tôi nói chơi thôi mà.”
“Nhưng làm sao bây giờ, tôi lại nghĩ là thật.” Phong Kiêu sờ sờ cằm, làm bộ dạng buồn rầu.
An Mộc tưởng chừng như muốn khóc, ô ô ô, bộ dạng của Phong Kiêu lúc này thật là khủng khiếp.
Cô nuốt nước miếng, lập tức đi ra bên ngoài tự giải vây:”Vậy, chú út, tôi, tôi đi ra phòng khách ngủ.”
Còn chưa bước đến cửa, đã nghe thấy người đàn ông lạnh lùng mở miệng:”Sang phòng Hạ Nghe Âm ngủ được không?”