An Mộc cắn một ngụm bánh mì:
“Cho nên, em là đang quan tâm chị, lo lắng chị ăn không vô?”
Hạ Thính Âm nghẹn lời:
“Không bao giờ!”
“Á à~.”
An Mộc cười tủm tỉm mở miệng, tâm tình thực sự rất tốt, phát hiện trêu đùa cô bé này cũng là một chuyện rất thú vị, lại cắn một ngụm bánh mì, vừa
ăn vừa mở miệng nói:
“Em rõ ràng có một trăm vạn, nhưng là người khác nói em thực nghèo, em sẽ thế nào?”
Hạ Thính Âm ngưng mị:
“Đích thực là rất nghèo a ~”
An Mộc:…… Hay lắm, một trăm vạn đối với đứa nhỏ này, thật là rất nghèo!
Cô ho khan một tiếng:
“Vậy em có rất nhiều rất nhiều tiền, thực giàu có, nhưng là người khác nói
em thực sự quá nghèo, em có thể hay không cảm thấy bọn họ thực nhàm
chán?”
Hạ Thính Âm nghe nói như thế, lúc này mới gật gật đầu.
An Mộc cười nói:
“Chính là đạo lý này.”
Hạ Thính Âm mờ mịt, nghe không hiểu nổi.
Phong Kiêu đang ngồi bên người An Mộc, nhìn nữ nhân của mình cùng Hạ Thính Âm, không nhịn được mà bật cười.
Mất công anh mấy ngày này, dấu diếm chuyện trên mạng với cô, thậm chí còn
lo lắng vật nhỏ của anh tâm tình không tốt, mỗi ngày đều đổi cách cưng
chiều cô, nhưng không nghĩ tới, cô nhóc của anh nhìn qua liễu yếu đào
tơ, nhưng năng lực thừa nhận lại mạnh mẽ như thế!
Không hổ là nữ nhân mà Phong Kiêu anh nhìn trúng!
Ăn sáng xong, An Mộc liền đi học.
Vừa đến ngồi vào chổ, liền nghe được hai nam sinh cố ý to tiếng tám chuyện ở cửa.
“Đạo diễn Lý Đông Thịnh thật đúng là mơ hồ rồi, tại sao lại đi tuyển một cái bình hoa chứ?”
“Ai nói không thể a? Ha hả, sinh viên năm nhất, có thể có năng lực biểu
diễn sao? Nếu là kỹ thuật biểu diễn tốt, còn tới đi học làm gì? Đường Hạ chính là nét bút hỏng nhất trong 《 chìm nổi 》 rồi!”
“Đúng vậy, cho dù có tham gia đóng thì sao? Hiện tại còn không phải thành chuột chạy qua đường, mỗi người kêu đánh?”
“Nếu là tôi, tôi nhất định rời khỏi ngành giải trí, bị Tôn lão sư phê bình, thật sự là quá mất mặt!”
Tôn lão sư, chính là người viết ra bài phe bình kia, cũng chính là nhà bình luận phim ảnh nổi tiếng trong nước.
An Mộc ngồi ở trong phòng học, nghe Đặng Vi kéo đám người của hội học sinh đến
ba hoa, thật là dở khóc dở cười, cái cô Đặng Vi này, có phải là rất rảnh rỗi hay không?
Đang trong lúc rối rắm, Diêu Lượng cùng Lư Tĩnh đi tới:
“Đường Hạ, không cần lo lắng, phim còn chưa công chiếu, ai có thể nói trước được chuyện gì xảy ra?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Bạn cùng lớp phụ họa nói.
An Mộc nhìn mọi người, trong lòng len lỏi chút ấm áp.
Mỗi một bộ phim điện ảnh, trước khi ra mắt công chúng, thường sẽ mời một ít người xem may mắn, còn có đông đảo nhà bình luận điện ảnh tới xem suất
chiếu sớm, sau khi xem xong, các nhà bình luận sẽ đưa ra đánh giá.
Rất nhanh sau đó xuất chiếu sớm của ‘ chìm nổi’ cũng bắt đầu.
An Mộc tới tận bây giờ vẫn rất điềm tĩnh, lúc này đã sớm đi vào bên trong
rạp chiếu, ngồi ở vị trí thuộc về mình, sau đó, nhịn không được khẩn
trương nắm chặt ngón tay.
Cô biết, cuộc đời của mình tốt hay xấu, liền nằm hết ở ngày hôm nay!
Cô đã ngồi an vị tại ghế, nhưng hai ghế cạnh bên vẫn còn trống, trong lúc
cô khẩn trương bất an chờ đợi, sau cánh gà, đột nhiên xuất hiện một tia
xao động.
Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông tầm
hơn sáu mươi tuổi, bước đi tập tễnh, đầu tóc bạc phơ đi vào, các bình
luận viên bên trong khi thấy ông ta tiến vào liền lập tức đúng lên đứng
lên, động tác nhất trí hành lễ với ông ta.
An Mộc nhìn thấy người kia đi tới, kinh ngạc lần khẩn trương mở to hai mắt nhìn, người đó
không phải ai khác, chính là nhà bình luận điện ảnh trứ danh: Tôn lão
sư.