Editor: Quỷ Quỷ
Tuy tự tin với biểu hiện của mình, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của thầy Tôn năm đó đã phê bình Hạ Tâm Băng diễn xuất không tốt…
Cho nên…
An Mộc thầm run sợ khi người đàn ông kia đi tới, cúi đầu, bộ dáng vãn bối
nhìn trưởng bối, cô chưa kịp hô lên “Thầy Tôn” thì thầy Tôn đã bắt
chuyện trước.
“Đường Hạ, tôi muốn xin lỗi cô. Diễn xuất của cô thực sự quá hoàn mỹ!”
………………
Buổi công chiếu “Chìm nổi” kết thúc tốt đẹp!
*
Trong ký túc xá sinh viên năm 2 học viện điện ảnh, Đặng Vi ngồi trên giường, đang thảo luận về các phân cảnh trong “Chìm nổi”.
Đặng Vi bĩu môi, “Đã thế còn dám mời cây bút lão làng là thầy Tôn đến, haha, đúng là không biết mình là ai, thầy Tôn đã từng thẳng tay phê bình Dung Trạch và Ngô Tư Tư, trong mắt chứa không nổi một hạt cát!”
“Ài,
buổi công chiếu vừa mới kết thúc, trên internet thậm chí còn có rất
nhiều bài đăng bình phẩm!” Nữ sinh giường trên nói, ngữ khí thoải mái,
“Haha, không biết bộ phim này còn bị giảm giá trị đến mức nào.”
Đặng Vi thở dài, “Đường Hạ cũng thật xui xẻo, “Chìm nổi” luôn khiến người ta thấy thần bí, trước khi phim được công chiếu, binh luận khen chê Đường
Hạ trên mạng cũng không đồng nhất, bao nhiêu ánh mắt dồn vào cô ta, nếu
cô ta chỉ diễn không tốt một chút thôi sẽ bị khuếch lên đến 10 lần, về
sau còn ai dám mời cô ta đóng phim nữa, mới chập chững bước được vài
bước thì bị bóp chết, nếu tôi là Đường Hạ thì đã nhảy lầu rồi!”
Đặng Vi không có cảm tình với An Mộc, ngược lại còn châm chọc khiêu khích,
“Là người nào để cho cô ta lên đầu ngọn gió vậy? Xứng đáng có được sự
nổi tiếng sao, loại bình hoa không diễn xuất được như cô ta, chậc chậc,
tôi có thể tưởng tượng được, thầy Tôn nhận được thiệp mời sẽ mắng chửi
như thế nào.” Nói đến đây, cô hắng giọng giả làm thầy Tôn nói, “Đến giờ
cái thể loại diễn xuất này vẫn còn tồn tại sao? Này cháu gái, vẻ mặt thì cứ trơ như gỗ! Bình hoa thì
còn có thể cảnh đẹp ý vui, nhưng cô đứng
đó, tôi nhìn mà cảm thấy không bằng cái đầu gỗ.”
Đặng Vi nói xong cả phòng lên phá lên cười.
“Đến rồi đến rồi!” Một nữ sinh lớn tiếng nói. “Thầy Tôn vừa đăng bài mới rồi!”
Đặng Vi nhếch moi, “Mau xem xem, thầy Tôn lại phát minh ra từ ngữ chửi bới nào mới mới?”
“Tên bài đăng này cứ kỳ kỳ?”
“Tên gì?” Đặng Vi hờ hững hỏi, dù sao cũng là bài chửi, có gì khác nhau đâu.
“Quá xinh đẹp cũng là một loại tổn thương” Nữ sinh nọ thốt lên xong liền im bặt.
Không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Đặng Vi uống
sữa chua, cô cười nhạo một tiếng, “Quá xinh đẹp cũng là một loại tổn
thương? Ý chỉ Đường Hạ chỉ có khuôn mặt, không diễn được chứ gì?”
Đặng Vi nghĩ, ngày mai gặp An Mộc, nhất định phải xoáy vào nỗi đau của cô ta, nhưng lúc này cô lại cảm thấy có gì không đúng.
Ba người trong phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
Kiểu nhìn này như là….cô chết chắc rồi!
Đặng Vi sửng sốt, cướp lấy điện thoại trong tay nữ sinh nọ.
Cô cúi đầu đọc, câu đầu tiên đập vào mắt cô:”…..Mỗi người nhìn vào gương
mặt đó, đều vì nhan sắc của cô mà nghi ngờ diễn xuất của cô, nhưng không thể không cảm tạ Lý Đông Thịnh đã cho cô cơ hội, để chúng ta có thể
thưởng thức một bữa tiệc thị giác xuất sắc như vậy! Tôi muốn giải thích
cho sự nghi ngờ của tôi dành cho cô ấy, quá xinh đẹp cũng là một loại
tổn thương!”
Đặng Vi lập tức ngây ngẩn cả người!