Editor: Quỷ Quỷ
Đại diện của Hoa Nghị hoảng sợ.
Thời Ngôn Phi Thần còn là nghệ sĩ, trong giới rất có danh tiếng, tính tình ôn hòa, điềm tĩnh, làm người đại diện rồi vẫn vậy.
Nhưng trong công ty Hoa Nghị, trong làng giải trí, không ai dám xem thường anh!
Người quen thuộc anh đều biết, bình thường anh không câu nệ tiểu tiết, nhưng
một khi đã chạm vào giới hạn của anh, anh nhất định sẽ phản pháo mạnh
mẽ.
Năm đó có một tiểu minh tinh ỷ vào tính cách dễ chịu của anh
mà làm tới, muốn lợi dụng anh để nổi tiếng, còn tuyên bố với truyền
thông rằng cô ta có mối quan hệ không minh bạch với anh.
Sau đó Ngôn Phi Thần công khai trực tiếp đáp trả, “Vì để minh bạch, sau này nơi nào có cô ta tôi đều sẽ tránh.”
Đúng là kiêu ngạo!
Khi đó NGôn Phi Thần là Ảnh đế, ai thèm để tâm đến tiểu minh tinh kia chứ?
Tiểu minh tinh kia thành sao xịt, liền phải giải nghệ.
Đại diện Hoa Nghị thấy Ngôn Phi Thần tức giận, lập tức gật đầu, “Tôi tin tôi tin.”
Ngôn Phi Thần nhìn người đại diện đi tới trước mặt Lỗ Văn Hoa, thấp giọng nói gì đó, rồi Lỗ Văn Hoa gật đầu xác nhận.
Lỗ Văn Hoa nghĩ, dù sao các người chỉ mua có 40 người, đến lúc đó giải về
tay Hứa Lộ rồi lại muốn những người còn lại chọn Hứa Lộ!
Đã nói đến tiền rồi sao có thể không cho Hoa Nghị thể diện chứ!
Đại diện Hoa Nghị quay lại nhìn Ngôn Phi Thần nói, “Ngôn tổng, tôi là dựa theo yêu cầu của anh, nếu về sau Đặng tổng truy cứu….”
Ngôn Phi Thần híp mắt, vẻ mặt hờ hững, “Anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Đại diện Hoa Nghị lập tức thở hắt ra.
Hội trường lễ trao giải.Người đại diện của Hứa Lộ lén lút đi tới chỗ của cô, gặp ánh mắt của cô anh ta liền gật gật đầu,
Tâm trạng Hứa Lộ lập tức trở nên hưng phấn!
Giải nữ phụ xuất sắc nhất….
Cô vào nghề 5 năm, cuối cùng cũng có được
giải thưởng đầu tiên rồi!
Hứa Lộ siết chặt nắm tay, sự vui sướng của cô lúc này không lời nào có thể diễn tả được.
Người đại diện thấp giọng nói, “Chú ý biểu cảm, bộ dáng này sẽ làm cho người
ta hoài nghi cô đã biết trước việc mình được giải, nhất định phải cố ra
vẻ bất ngờ.”
Hứa Lộ gật đầu, ánh mắt sáng ngời.
Bên kia Ngôn Phi Thần cũng bắt đầu đi vào hội trường.
Anh yên lặng không một tiếng động đi tới chỗ của An Mộc ngồi xuống bên cạnh cô.
An Mộc nhận ra anh liền cứng đờ người, cắn môi.
Ngôn Phi Thần nhìn thẳng về phía trước, một lúc lâu sau mới nói, “Đường Hạ, tôi muốn nói xin lỗi cô.”
An Mộc xua tay, thở dài, “Ngôn tiền bối, anh không cần phải áy náy.”
Cô cũng nhìn về phía trước, vẻ mặt tự nhiên, “Không có anh, tôi vốn không
thể tham gia vào ‘Chìm nổi’, sẽ không được như bây giờ, tôi không thể
bởi vì không có được giải thưởng liền giận chó đánh mèo lên anh, tôi
biết, anh đã cố gắng nhiều rồi.”
Ngôn Phi Thần sửng sốt nhìn cô.
An Mộc thản nhiên nói, “Anh và Đặng tổng nói chuyện tôi đã nghe hết rồi.”
Ngôn Phi Thần mím môi, điều này khiến anh cảm thấy thật khó khăn, không thốt nên lời.
Anh nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của An Mộc, thấy cô nhìn lên MC, vô cùng căng thẳng, lại cảm thấy buồn cười.