Editor: Cà Chua.
Dung Trạch bên cạnh còn cố tình nói to, “Đây là bạn
trai của cô sao? Tuy rằng nhìn có chút chắp vá, nhưng nói chung là cũng
khá đi, có phải anh ta đang cười phải không? Có phải mắc chứng thần kinh không bình thường ngay từ trong bụng mẹ không?”
An Mộc:……
Vệ Uy:…….
Phong Kiêu:……..
Phong Kiêu nghe được hai chữ bạn trai, ánh mắt sắc
bén quét về phía Vệ Uy, Vệ Uy chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết da gà, theo bản năng ngồi thẳng người, trong lòng thì lại dở khóc dở cười, mình
chắc chắn đang nằm trong tầm ngắm của lão đại! Thật sự chuyện của mình
không liên quan gì đến lão đại mà!”
An Mộc đang không biết giải thích như thế nào, Vệ Uy đã lên tiếng, “Tôi không phải bạn trai của cô An.”
Dung Trạch mới đầu hơi sửng sốt, tiếp theo lại càng
thêm khinh thường Vệ Uy, “Thật là dám làm mà không dám nhận, có bạn gái
xinh đẹp như vậy có gì mà phải giấu? Anh nói xem anh còn đáng mặt đàn
ông sao?”
Vệ Uy:……
Dung Trạch tiến lên phía trước một bước, “Đường Hạ,
một người đàn ông như vậy thì tốt ở chỗ nào chứ? Sao có thể xứng đôi với cô?”
Vệ Uy ho khan một tiếng, “Anh Dung, tôi đã nói tôi không phải bạn trai của cô An.”
“Nói dối ~” Dung Trạch trợn mắt, “Trong xe chẳng lẽ còn có người đàn ông khác?”
Vệ Uy:……
An Mộc:…..
Dung Trạch vươn tay chỉ về hướng An Mộc, “Như vậy
người đàn ông này không hề xứng đáng, không hề nghĩ đến tương lai của
hai người, vì hạnh phúc tương lại của cô, tôi cũng muốn theo đuổi cô,
Đường Hạ, tôi sẽ không từ bỏ!”
An Mộc:…….
Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Phong Kiêu, như một
con dao nhỏ tựa như đã đâm tới, An Mộc nhanh chóng lùi về phía sau một
bước, tránh né cánh tay lôi kéo của Dung Trạch, cô cười xấu hổ mở miệng, “Dung lão sư, chuyện của tôi không cần ah phải lo lắng, việc kia, không còn gì để nói, anh cứ về bữa tiệc trước đi, tôi còn có việc…..”
Dung Trạch nhìn nhìn An Mộc, lại nhìn đến Vệ Uy, lắc
đầu đầy tiếc nuối như viết lên mặt dòng chữ tiếc nuối, “Một bông hoa
nhài cắm lên bãi cứt trâu!”
Nhưng Dung Trạch cũng không phải người lì lợm cứ bám
chằng lấy người khác, nếu An Mộc tỏ thái độ như vậy, Dung Trạch không hề do dự, chỉ nghiêm túc nói, “Nói đến chuyện tính toán, hôm nay Dung
Trạch tôi phải nói cho cô biết, tôi chấm cô rồi, trừ phi hai người kết
hôn, nếu không tôi vẫn còn cơ hội, phải không?”
Nói xong, không đợi An Mộc mở miệng, Dung Trạch trực tiếp xoay người đi vào bữa tiệc.
Lúc đi đến
bên Phong Kiêu, Dung Trạch nghiến răng, “Phong tổng, anh không vào bữa tiệc sao?”
Ánh mắt Phong Kiêu nhìn Dung Trạch tựa như muốn cho anh ta một nhát dao, “Không đi.”
Dung Trạch ồ lên một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng Dung Trạch biến mất ở bãi đỗ xe, An Mộc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vừa mới nhẹ nhàng thở ra, tức khắc toàn thân lại cứng đờ.
Phong Kiêu đã tới trước mặt cô, trên môi mang theo
một nụ cười bí ẩn, lại làm cho thần trí An Mộc lạnh băng, “Xem ra, nữ
vai phụ xuất sắc nhất của chúng ta thực sự được hoan nghênh rồi!”
An Mộc:……
An Mộc vội vàng nâng cánh tay Phong Kiêu lên, biến
thành một cô gái nhỏ thẹn thùng, ngữ khí lấy lòng lên tiếng, “Nhưng
người ta chỉ thích mỗi tên xấu xa này thôi ~”
Vệ Uy ở trong xe bên cạnh, nghe thấy câu nói này nổi
hết da gà: An tiểu thư, Phong thiếu gia, tôi có thể hơi ít nói một chút, nhưng đừng đem một người còn sống sờ sờ như tôi biến thành không khí
thế chứ!
Vệ Uy nhanh chóng đóng chặt cửa xe.
Phong Kiêu nghe lòi nói nũng nịu đó, cảm giác như toàn thân cứng đờ.
Trước kia cũng không phải chưa từng có nữ minh tinh
nào tán tỉnh anh, cũng là loại giọng điệu này, anh chỉ cảm thấy thực ghê tởm, những lời nói ấy phát ra từ cô gái nhỏ này, anh lại cảm thấy vạn
phần đáng yêu, làm cho anh cảm thấy thần trí có hơi chút nhộn nhạo.
Phong Kiêu nâng cằm cô lên, “Vậy em nói xem, em thích tôi ở điểm nào?”
Thích anh ta ở điểm nào?
An Mộc trợn mắt, lời nói ấu trĩ như vậy mà Phong Kiêu cũng có thể nói ra sao?
Nhưng chợt lại cảm thấy được người đàn ông ôm vào lòng, xiết chặt eo, An Mộc tức khắc cười tủm tỉm mở miệng, “Tôi thích tất cả!”