Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc vô cùng vui vẻ, nói thật, từ lúc “Chìm
nổi” phất lên đến giờ, mỗi ngày cô đều cảm thấy nhàm chán, không nhận bộ phim nào, thực sự là khó khăn!
Nếu những lờ này đến tai những nghệ sĩ lâu đời, nhất định sẽ nói với cô rằng, “Bạn nhỏ, nên quý trọng hiện tại đi!”
Đến khi danh tiếng ổn đỉnh rồi, các quảng cáo, chương trình giải trí ập tới nhiều đến mức chân không chạm nổi xuống đất!
Nhìn vẻ mặt của An Mộc, Ngôn Phi Thần thở dài, quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ.
Nếu đã vậy…
Ngôn Phi Thần dừng lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc, “Đường Hạ, bây giờ tôi muốn nói một chuyện nghiêm túc với cô.”
An Mộc ngồi ngay ngắn, “Ngôn tiền bối nói đi ạ.”
Ngôn Phi Thần do dự thật lâu, rồi mới mở miệng, “Cô và Phong tổng….”
An Mộc liền cúi đầu, có chút chột dạ.
Công ty không cho phép nghệ sĩ mới yêu đương, Ngôn tiền bối không phải sẽ nói cô và Phong Kiêu hãy chia tay chứ?
“Đường Hạ, với địa vị của Phong tổng, chuyện này có hơi nguy hiểm, nếu cô ở
bên anh ta, nhất định phải biết tự bảo vệ mình thật tốt, mặt khác….”
Ngôn Phi Thần khựng lại, cảm thấy nếu nói thẳng sẽ làm cô gái nhỏ này bị tổn thương, nhưng dù không nhẫn tâm cũng phải nói ra, “Mặc khác, nếu có một ngày Phong tổng chán ghét…Cô và Phong tổng chia tay, nhất định phải nói cho tô biết, người như Phong tổng làm việc âm tình bất định, nếu hai
người chia tay, anh ta chắc chắn sẽ trở mặt rất nhanh, tuyệt đối tuyệt
tình. Việc đối nghịch với Hứa Lộ chúng ta có thể đưa ra phương pháp xử
lý, nhưng việc này sẽ là một chuyện hoàn toàn khác, cô hiểu chưa?”
An Mộc nghe mà dở khóc dở cười.
Vì sao ai biết mình yêu Phong Kiêu đều nhắc nhở mình phải cẩn thận đừng để bị tổn thương??
Chẳng lẽ cô không thế xứng với Phong Kiêu, không thể cùng Phong Kiêu đi tới cùng hay sao?
Ở trong mắt bọn họ, có lẽ mình với Phong Kiêu chính là kiểu quan hệ tình nhân với kim chủ!
Nhưng Ngôn tiền bối thật sự quan tâm
đến cảm xúc của cô, vốn tính nói Phong Kiêu chán ghét mình, liền sửa thành chia tay…
An Mộc thở dài, giải thích, “Ngôn tiền bối, tôi và Phong Kiêu là thật lòng, chúng tôi sẽ kết hôn.”Ngôn Phi Thần nhìn cô gái trước mặt nói lời son sắt, trong lòng không khỏi cảm thán cô thực sự quá ngây thơ rồi.
Loại người như Phong tổng, sao có thể kết hôn với một tiểu minh tinh? Anh ta chỉ chơi bời mà thôi!
Nhưng lời này anh sẽ không nói ra.
*
An Mộc rời khỏi Hoa Nghị đã là 10h tối.
Gió đêm mát mẻ, cô liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe Audi đậu ở cách đó không xa.
Trong lòng An Mộc ấm áp, vừa rồi cô bảo Phong Kiêu rời đi, anh cũng đồng ý
rồi, không ngờ anh không hề đi, là ở chỗ đó đợi mình sao?
Cô kéo mũ lưỡi trai xuống sâu hơn, rảo bước đi tới.
Mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Ngẩng đầu liền tươi cười với Phong Kiêu.
Phong Kiêu nhìn qua kính chiếu hậu thấy tâm trạng của cô khá tốt nên mới không hỏi han gì.
Scandal này không lớn, nếu Hoa Nghị ngay việc cỏn con này cũng không giải quyết được thì nên sớm đóng cửa đi là vừa.
Phong Kiêu vỗ vỗ ghế lái phụ, “Lên đây.”
“Không cần đâu.” An Mộc mở miệng theo bản năng.
Sự việc chấn động ban nãy trên xe cứ dội về trong trí nhớ của cô.
Phong Kiêu nhíu mày, “Hử?”
An Mộc lúng túng, “Được rồi, em lên.”
Cô ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước, Phong Kiêu lại hỏi, “Đi ăn cái gì nhé?”