Editor: Quỷ Quỷ
Phong Kiêu nghe điện thoại, mới vừa rồi anh còn
lạnh lùng âm tình khó dò, lập tức trở nên dịu dàng, ngay cả chính anh
cũng không hề nhận ra điều này, tươi cười trên mặt anh trở nên chân
thành ấm áp hơn rất nhiều.
Bên kia màn hình, Lăng Hi nhìn mà cảm
thấy vô cùng khiếp sợ, dí sát mặt vào nhìn xem có đúng là lão đại đã
thực sự thay đổi hay không, liền nhận ra Phong Kiêu đang liếc mắt nhìn
anh.
Lăng Hi lập tức đứng thẳng người, chuyển tầm mắt đi chỗ
khác, làm bộ như không hề để ý gì, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên,
nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Trong lòng bồn chốn khó chịu, rốt cuộc là ai gọi điện cho lão đại?
Quay đầu lại nhìn màn hình đã đen lại, lão đại lại đi đâu rồi…
Lăng Hi lập tức sa sầm mặt.
Lão đại, anh cũng thật quyết đoán!
Phong Kiêu gập máy tính xuống để nói chuyện điện thoại.
Bên kia vang lên giọng nói thận trọng pha lẫn hoảng loạn,”Alo?”
Giọng nói ngọt ngào này, Phong Kiêu không nhịn được mỉm cười,”Sao vậy? Không
học mà lại gọi cho anh, lại nhớ anh rồi phải không?”
“….” An Mộc không cần nhìn cũng mường tượng ra khóe môi anh đang cong lên nở nụ cười yêu nghiệt, con người này!
Cô rất muốn nói câu gì đó tình cảm, nhưng quay đầu liền nhìn thấy Đặng Vi ngồi trên sô pha phòng giáo vụ trừng mặt nhìn mình.
Lúc này cô mới nghĩ đến việc chính, ho khan một tiếng, “Chú, anh đang bận à?”
Chú?
Phong Kiêu nhíu mày, chỉ khi cô vô cùng vui vẻ hoặc vô cùng kinh hoảng mới gọi anh là chú.
Nhưng giọng nó cô vẫn rất bình tĩnh, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Phong Kiêu phun ra hai chữ:”Không bận.”“Ừm.” Bàn tay nhỏ bé của cô chạm lên bức tranh trên bàn làm việc, tranh ơi
tranh ơi ~~ nếu để Phong Kiêu đến trường sẽ bị chú ý, sẽ rất xấu mặt đó!
An Mộc vô cùng oán trách, chuyện của sinh viên với nhau sao cứ phải mời phụ huynh đến chứ?
Cái chế độ trường học khốn kiếp!
An Mộc thầm
chửi trong lòng, người bên kia lên tiếng,”Cho nên?”
“Cho nên….anh có thể đến trường một lát không?” An Mộc mở miệng.
Phong Kiêu nhíu mày, chắc chắn là có chuyện gì đó rồi, “Có thể.”
“Vậy, em, em đợi anh ở phòng giáo vụ.” An Mộc lập tức cúp điện thoại.
Thật là mất mặt!
An Mộc rối rắm vô cùng, nhưng vẻ mặt này trong mắt Đặng Vi có nghĩa An Mộc có tật giật mình, gia giáo rất nghiêm.
Đặng Vi nhăn mặt trợn mắt nhìn An Mộc.
Một lát sau, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân hỗn độn.
Chuyện vừa xảy ra, Đặng Vi lập tức gọi cho ba mẹ, đúng lúc ba mẹ Đặng Vi đang ở nơi cách trường học không xa lắm, nhận được điện thoại liền đi thẳng
tới đây.
An Mộc vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cặp vợ chồng
trung niên dung mạo bình thường đi tới, người vợ nhìn Đặng Vi lập tức hô lên,”Vi Vi, mặt con làm sao vậy? Đã có chuyện gì?”
Đặng Vi nhìn thấy mẹ mình, lập tức mếu máo khóc lóc, nức nở túm tay áo mẹ, vẻ mặt uất ức đến tận cùng.
Mẹ Đặng hốc mắt đỏ lên, nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, “Chủ nhiệm, đây
là chuyện gì? Trường học sao lại có thứ học sinh độc ác đánh Vi Vi của
chúng tôi thành ra thế này!”
Đặng Vi chỉ thẳng vào An Mộc,”Mẹ, chúng nó ra tay đánh con!”
Ánh mắt mẹ Đặng như dao găm lập tức rơi xuống người An Mộc.