Editor: Quỷ Quỷ
Một đám người giằng co nhau giữa đoàn làm phim.
Trên mặt Bạch Ngọc Khiết tràn đầy sự tin tưởng tự mãn, làm cho quản lý Dương không khỏi căng thẳng.
Anh nhìn An Mộc, lại nhìn vẻ mặt giận dữ của đạo diễn Hoàng, trong lòng bất an.
Đạo diễn Hoàng tính tình ngay thẳng, lâu nay chấp nhất với nghề làm phim,
thực ra tuy lõi đời nhưng không khéo đưa đẩy, quản lý Dương sợ rằng lát
nữa đạo diễn Hoàng sẽ vì chuyện của Quỳnh Hoa mà trở mặt với bên đầu tư.
Dù sao…loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra!
Quản lý Dương lại nhìn thoáng qua cô diễn viễn đang sắm vai Quỳnh Hoa kia.
Cô vẫn im lặng đứng đó, dáng vẻ vô cùng bình thản, dường như mọi chuyện vừa diễn ra đều không liên quan gì đến cô.
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm về phía lối vào.
Rất nhanh sau đó, một thân hình cao lớn xuất hiện.
Phong Tử Khiêm vừa đến, Bạch Ngọc Khiết lập tức mềm nhũn như con chim nhỏ bay tới nhào vào lồng ngực anh, “Anh Tử Khiêm!”
Giọng nói ấm ức kia…
An Mộc chạm vào gương mặt vẫn đang đỏ rát của mình.
Chậc, ai không biết còn tưởng người bị đánh là cô ta!
Phong Tử Khiêm vươn tay ôm thắt lưng Bạch Ngọc Khiết, cô liền mở miệng:”Anh
Tử Khiêm, bọn họ dám thay đổi vai diễn của em, nhưng em là người do anh
chọn, bọn họ làm như vậy không phải là không thèm để anh vào trong mắt
sao?”
Cao tay!
Nếu không phải lúc này không thích hợp, An Mộc đã giơ ngón cái với cô ta rồi.
Mồm mép Bạch Ngọc Khiết quả nhiên điệu nghê, rõ ràng là vấn đề ở cô ta, lại cố tình đổ hết lên đầu một mình đạo diễn Hoàng.
Quả nhiên, dễ dàng chọc cho Phong Tử Khiêm nổi giận, anh nhíu mày thật
chặt, giọng chất vấn:”Sao lại thế này? Không phải đã đồng ý để Ngọc
Khiết diễn vai này sao?”
Bạch Ngọc Khiết đắc ý ngẩng cao đầu, “Đúng vậy, ở đâu ra có chuyện thay đổi tạm thời, đạo diễn Hoàng
nói không giữ lời, hôm nay nếu không cho tôi một lời giải thích, anh Tử
Khiêm của tôi sẽ rút khỏi dự án này!”
Sắc mặt đạo diễn
Hoàng vô cùng khó coi, không chịu nổi liền nói với Phong Tử Khiêm:”Vai
diễn này, trái lại tôi cho rằng, cô ấy thích hợp hơn.”
Nói xong, anh ta chỉ vào An Mộc.
Phong Tử Khiêm nhìn theo tay
của đạo diễn Hoàng, thời khắc nhìn thấy An Mộc, toàn thân anh cứng đờ!
Trong mắt anh hiện ra một sự không thể tin nổi, là cô!
Bạch Ngọc Khiết tiếp tục nói:”Cái gì mà cô ta thích hợp hơn? Vai diễn này rõ ràng là của tôi, anh Tử Khiêm, anh nói gì đi chứ?”
Phong Tử Khiêm ngây ngẩn ừ một tiếng.
Đạo diễn Hoàng nghiêm túc nói:”Nếu anh Phong đã nói vậy, thì rút lui đi, bằng không bộ phim nay tôi không quay nổi nữa.”
Lời này, ngoài uy hiếp còn tức giận.
Quản lý Dương hồi hộp đến mức trán nhễ nhại mồ hôi.
Bạch Ngọc Khiết hừ lạnh một tiếng, “Rút lui thì rúi lui, anh Tử Khiêm sẽ đầu tư vào bộ phim truyền hình khác, không chừng tôi còn được làm nữ
chính!”
Nói tới đây, cô khoác cánh tay Phong Tử Khiêm, “Anh Tử Khiêm, chúng ta đi thôi!”
“Đi?” Phong Tử Khiêm hoàn hồn, “Đi đâu?”
Bạch Ngọc Khiết đắc ý nói, :”Rút lui, đi tìm luật sư nói chuyện, yêu cầu đạo diễn Hoàng hoàn tiền lại cho chúng ta!”
Bạch Ngọc Khiết vô cùng hưng phấn nói.
Một số tiền lớn như vậy, tự mình có thể mua lại được một bộ phim thần tượng, đến lúc đó mình sẽ là nữ chính…
Còn đang ảo tưởng ta tương lại đã bị giọng nói kinh ngạc của Phong Tử Khiêm kéo giật lại, “Rút lui? Tôi nói rút lui hồi nào?”
Bạch Ngọc Khiết sửng sốt nói, “Anh Tử Khiêm…”
Phong Tử Khiêm lập tức mặc kệ cô, tươi cười đầy mặt tiêu sái đi đến trước mặt An Mộc, “Đạo diễn Hoàng nói đúng, cô thực sự thích hợp với vai diễn này hơn.”