Editor: Ngạn Tịnh
Có rất nhiều người cảm thấy, An Mộc là thật tình, nghe theo tim mình, đối với cách làm của cô tỏ vẻ có thể lý giải.
Còn có một bộ người lại cảm thấy, cô đang giả mù sa mưa. Chuyện tình Ngôn
Phi Thần còn chưa sáng tỏ, cô lại mượn cơ hội này phát hỏa một phen.
Trên mạng bắt đầu có người mắng cô dối trá, tiểu nhân.
----
Trở thành người có số lượng truy tìm hàng đầu Weibo, giờ phút này lại ở biệt thự Ngôn Phi Thần, nấu cháo cho anh ta.
Ngày đó ở trong tiết mục, cô nửa đường bị Mễ Kỳ kéo xuống đài, trực tiếp chạy về Kinh Đô.
Sau khi trở về, Mễ Kỳ liền đến Hoa Nghị, sau đó thông báo với cô, cô có thể về nhà.
Sau đó những hợp đồng quảng cáo, phim toàn bộ đều dừng lại. Mỹ kỳ danh
rằng, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt. Thật ra là, thông tục một chút mà
nói, An Mộc bị đóng băng.
Cô biết, đây là Hoa Nghị đang trừng phạt cô.
Âu Dương Sát Sát dựa vào cửa bếp, nhìn cô gái đang bận rộn trong bếp, bĩu môi, “Thật không cô nghĩ như thế nào”
Động tác của An Mộc dừng lại một chút, quay đầu lại, cười hì hì nhìn Âu Dương Sát Sát, “Làm sao vậy?”
“Cô rõ ràng biết, cho dù cô nói những lời đó, nhưng Ngôn Phi Thần vẫn cứ
mãi như vậy, chỉ một mình cô, liền muốn xoay chuyển càn khôn?”
An Mộc dừng lại, nửa ngày mới mở miệng, “Sát Sát, tôi không phải muốn xoay chuyển càn không. Mà là... làm người phải có điểm mấu chốt. Tôi cũng
không nghĩ tất cả người xem có thể thông qua lời tôi nói, liền tin Ngôn
tiền bối. Tôi đơn giản là muốn làm chuyện chính mình nên làm.”
Âu Dương Sát Sát lập tức nghẹn.
Ánh mắt cô nhìn An Mộc, dần dần trở nên ngưng trọng.
Biết rõ hành vi chính mình, có khả năng chỉ là không công, nhưng vẫn làm như cũ, chỉ vì không muốn làm thất vọng nội tâm của mình.
Hiện tại trong xã hội phù hoa này, loại người rất có tinh thần trọng nghĩa như vậy, thật sự đã ít lại càng thêm ít.
Âu Dương Sát Sát nhìn An Mộc, đột nhiên liền có chút hiểu rõ, vì sao một
cô gái gầy yếu bất kham như thế, thế nhưng lại có thể lọt vào mắt Phong
Kiêu.
Âu Dương Sát Sát quay đầu, nhỏ giọng mắng một câu, “Thật đúng là một đứa ngốc!”
An Mộc cũng chỉ cười cười, sau đó bưng cháo ra đưa cho tên sâu
rượu ngoài phòng khách kia.
Cháo đặt trên bàn, Ngôn Phi Thần cũng không thèm nhìn tới, vẫn ôm bình rượu uống.
An Mộc cũng không thèm để ý, ăn cơm xong liền lên phòng ngủ trên lầu.
Trong khoảng thời gian này, vì chăm sóc Ngôn Phi Thần, cô dứt khoát trực tiếp dọn đến biệt thự của Quan Thượng Vũ sống.
Lên phòng, cô cầm lấy di động nhìn thời gian, cũng đã 6 giờ tối.
Qủa nhiên, điện thoại đúng giờ vang lên.
Tình hình ở nước ngoài cùng trong nước có khi còn tệ hơn. Mà lúc Phong Kiêu
ra nước ngoài ấy, đã nói cho An Mộc chính mình sẽ biến mất vài ngày, hai người sẽ không có liên hệ. Nhưng bắt đầu từ mấy ngày trước, Phong Kiêu
liền bắt đầu gọi điện thoại cho An Mộc.
Chuyện tình ở nước ngoài, Phong Kiêu đã xử lý xong. Nhưng vẫn có một vài chuyện, cho nên anh tạm thời chưa thể về nước.
“Alo?” An Mộc thoải mái nằm trên giường, cầm di động nấu cháo điện thoại với Phong Kiêu.
Loại thời khắc một mình cô an tĩnh trong căn phòng yên lặng này, so với
trường hợp ồn ào huyên náo trên mạng, tạo thành một hình ảnh đối lập.
“A, thì ra tiểu Mộc Mộc, còn có tiềm lực của thần chính nghĩa?” Giọng nói lành lạnh của Phong Kiêu truyền ra từ điện thoại.
An Mộc bị loại giọng nói này đâm, lập tức đánh rùng mình một cái.
Lập tức tươi cười lấy lòng nói, “Anh đều biết rồi a~”
“Hừ!”
An Mộc ôm điện thoại, “Phong Kiêu ~~~”
Giọng nói nũng nịu vừa ra, đối phương quả nhiên liền có chút bất đắc dĩ, “Em sao có thể bổn(*) như vậy?”
(*) Bổn: ngu ngốc.
An Mộc bĩu môi, không nói gì.
“Hiện tại em bị Phong giết sao?”