Editor: Ngạn Tịnh
Đặng Uyên nghẹn họng, “Cậu nói bậy gì đó!”
“Tôi có nói bậy hay không, cậu phải rõ ràng hơn tôi chứ?!”
“Cậu cho rằng chỉ cần cậu nói ra, người khác sẽ tin tưởng cậu?”
Trái lại Ngôn Phi Thần lại cười, “Như vậy cậu cho rằng, tôi ở Hoa Nghị nhiều năm như vậy, trên tay không có vài chứng cứ sao?”
Đặng Uyên dừng lại một lát, “Ngôn Phi Thần, cậu thật sự quá đáng! Cậu lại đề phòng tôi!”
Giọng nói của Ngôn Phi Thần cực nhẹ, “Tôi lúc ấy lưu lại, cũng không ngờ tới sẽ phải dùng để đối phó với cậu”
Đặng Uyên bỗng trầm mặc.
Tầm mắt Ngôn Phi Thần nhìn về nơi xa, có chút sâu thẳm và tưởng niệm, “Đặng Uyên, tại sao chúng ta lại đi đến bước này?”
Đặng Uyên nghe đến đó, hừ lạnh một tiếng, “Cậu nói đi? Bởi vì một Đường Hạ, cậu chống đối tôi trên công ty thê nào?”
“Không phải do cô ấy” Ngôn Phi Thần chối bỏ theo bản năng.
Đặng Uyên cười lạnh, “Cậu muốn cái gì?” Kéo đề tài về.
Ngôn Phi Thần dừng lại một chút, mới chậm rãi mở miệng, “Khôi phục tất cả hoạt động của Đường Hạ”
“Chỉ như vậy?”
Ngôn Phi Thần không nói gì.
Đăng Uyên hừ lạnh, “Ngôn phi Thần, tôi nói cậu thay lòng đổi dạ cậu còn
không thừa nhận. Hiện tại cậu không nghĩ làm cách nào vãn hồi lại thanh
danh của mình, thế nhưng lại vẫn suy nghĩ vì cô ta, ha!”
Ngôn Phi Thần hỏi lại, “Tôi vãn hồi danh dự lại để làm gì?”
Một câu hỏi, lại khiến Đặng Uyên phải nghẹn họng.
Ngôn Phi Thần cười, “Cậu cho rằng, tôi vẫn là minh tinh quốc dân năm đó?
Đặng Uyên, bắt đầu từ khi lui về phía hậu trường, tôi cũng đã buông
xuống tất cả”
Buông xuống tất cả, cho nên không để bụng lời chửi
bới của người khác, đặc biệt những bình luận trên mạng đó căn bản không
tạo thành thương tổn gì đối với mình.
Đặng Uyên cho rằng anh vẫn dùng internet phản kích cho chính mình, thạt ra đã sai rồi.
Ngôn Phi Thần nắm chặt nắm tay, anh tinh thần sa sút cũng chỉ bởi vì... cô.
Nhưng là hiện tại, anh lại phát hiện, đã có một người khác, có thể khiến cho anh tỉnh táo lại.
----
Khi An Mộc được thông báo đi quay đoạn kết quảng cáo cho trà lạnh, đầu óc vẫn có chút mơ hồ.
Nhìn nhìn thời gian, phát hiện là 10 giờ sáng, điện thoại là Mễ kỳ gọi đến,
cô cảm thấy, động tác của Phong Kiêu hẳn là không nhanh như vậy. Bởi vì
đêm qua anh vẫn còn nói, sự kiện lặng đọng lại một chút lại giải quyết,
để cho cô nghie ngơi vài ngày thật tốt.
Nhưng là không phải Phong Kiêu, vậy là ai?
An Mộc manh
theo nghi hoặc cùng Âu Dương Sát Sát, đi đến Hoa Nghị.
Vừa tiến vào Hoa Nghị, An Mộc liền cảm thấy ánh mắt nhân viên chung quanh nhìn mình đều có chút khác lạ.
Trong ánh mắt đó, trộn lẫn một loại hảo cảm và nhiệt tình.
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy Đặng tổng không đúng, nhưng vì chuyện liên quan
đến bát cơm của mình, cho nên một câu công đạo cũng không dám nói.
Mà từ sau khi An Mộc nói những lời như vậy trên chương trình phát sóng
trực tiếp, công kích đối với Ngôn Phi Thần trên mạng đã có dấu hiệu giảm xuống. nhưng là, vẫn không có nghệ sĩ nào dám xuất đầu giúp anh.
Bởi vì!
Ngay cả An Mộc dùng lời nói chân thành như vậy vẫn đưa đến một trận công kích, huống chi là bọn họ?
An Mộc trực tiếp lên lầu 12. Lên tới nơi, cuối cùng cô biết vì sao có nhiều người nhìn cô như vậy.
Lầu 12 vốn thuộc về văn phòng của Ngôn Phi Thần. Mà hiện tại Ngôn Phi Thần
đang ngồi ở trong đó, nhàm chán gõ mặt bàn, thấy An Mộc vào, còn vẫy vẫy tay với cô.
An Mộc cảm thấy bản thân quả thực xem đến ngây người.
Ngôn Phi Thần bởi vì mấy ngày nay chìm trong cơn say, mí mắt có chút sưng
vù, sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ không khỏe. Lại hơi hơi mỉm cười với An
Mộc, xem ra tinh thần đã hoàn toàn khôi phục.
An Mộc kinh ngạc, “Ngôn tiền bối?”
Ngôn Phi Thần chỉ chỉ chiếc ghế dựa đối diện. An Mộc ngồi xuống.
Ngôn Phi Thần mở miệng, “Khoảng thời gian tôi không ở đây, cô làm rất tốt.
Không nhận quảng cáo bậy bạ. Sau khi quay quảng cáo trà xanh xong,
chuyện quảng cáo, liền tạm không nhận hợp đồng nữa”