Editor: Quỷ Quỷ
Phong Tử Khiêm đứng bên cạnh, đột nhiên hôm nay bị cái bánh nóng từ trên trời rơi xuống làm choáng váng đau đầu hoa mắt.
Vừa rồi An Mộc cự tuyệt, cô đã nói rất rõ ràng rằng cô chỉ thích trai tân, giống như một cái tát đập vào mặt anh.
Nhưng sao lúc này chú út lại giúp anh?
Phong Tử Khiêm lập tức quay đầu, hưng phấn nhìn An Mộc, “Đường tiểu thư, chú
tôi vân luôn nói lời giữ lời, em….có cần thêm thời gian suy nghĩ? Tôi
thực sự rất thích em, tình cảm của tôi dành cho em tuyệt đối không phải
là gặp dịp thì chơi, tôi sẽ cưới em, tôi sẽ….”
An Mộc siết chặt hai tay.
Khốn kiếp!
Lần trước, đòi hỏi cô mười lần một đêm, còn muốn đủ loại tư thế.
Lần này, trắng trợn bảo mình hầu hạ cháu anh ta?
Người đàn ông này, rốt cuộc coi mình là cái loại gì?
Lửa giận sôi trào, đôi mắt An Mộc sáng ngời, lộ vẻ sắc bén.
Nghe Phong Tử Khiêm nói, cô nhếch mép:”Ai, điều kiện thật là hấp dẫn.
Lời này vừa nói ra, Phong Tử Khiêm lập tức trở nên vui sướng, “Đường tiểu thư….”
Nhưng giây tiếp theo, An Mộc nhanh tay chụp lấy ly cà phê trên bàn hắt thẳng về phía hai người kia.
Phong Kiêu lùi lại một bước vừa kịp né tránh cà phê.
Nhưng Phong Tử Khiêm thì không được may mắn như vậy, gương mặt hứng trọn đống cà phê!
An Mộc liếc mắt mỉm cười:”Tiếc là…..đối với các ngời, ai tôi cũng không có hứng thú!”
Dứt lời cô liền xoay người, nện giầy cao gót xuống sàn nhanh chóng rời đi,
Trong phòng ăn, Phong Tử Khiêm nhìn bóng lưng An Mộc, đến việc lấy khăn lau
cà phê trên người cũng không màng, anh ngây ngốc nhìn An Mộc cả nửa
ngày, mới đột nhiên quay đầu, hưng phấn mở miệng:”Chú út, chú thấy
không? Cô ấy quả nhiên không phải người như thế! Cháu chỉ biết rằng cô
ấy không hề giống những diễn viên tầm thường khác! Chú, cô ấy thật tự
trọng!”
Ánh mắt thâm thúy của Phong Kiêu vẫn dõi theo bóng hình kia. Đến khi cô biến mất đằng xa thì mới thu hồi ánh mắt.
Nghe Phong Tử Khiêm nói, không hiểu sao anh cảm thấy khá vui vẻ.
Nhưng giây tiếp theo, anh liền hận không thể bóp chết đứa cháu này.
Phong Tử Khiêm nắm chặt tay quyết âm:”Chú út, cháu nghĩ kỹ rồi, cháu muốn lấy cô ấy.”
…….
An Mộc đi ra khỏi phòng ăn.
Vốn nghĩ lừa được
Phong Tử Khiêm một vố, tâm trạng vui vẻ mà thưởng thức
món bít tết tám năm rồi chưa được ăn, giời phút này bay sạch không còn
sót một chút gì.
Nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống từ khóe mắt, An Mộc cắn chặt răng.
Cô sớm đã biết làng giải trí là một vũng nước đục rất sâu, từng bước đi của cô chưa từng dễ dàng.
Nhưng muốn dựa vào thực lực của chính mình mà sao lại khó như vậy?
Nghĩ tới mấy lời người đàn ông kia vừa nói, An Mộc siết chặt hai tay, đấm mạnh vào không khí vài cái.
“Đồ đàn ông cặn bã thối tha!”
Trong lòng hung hăng chửi mắng vài câu, hả hê chưa thấy đâu mà ấm ức trong lòng không thể giảm bớt.
Cô hít sâu một hơi, lau khô nước nơi khóe mắt, nhìn trái nhìn phải, đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt chỉnh trang lại một chút.
Nhìn mình trong gương không thấy có vấn đề gì cô mới đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, cổ tay đã bị một bàn tay chắc khỏe tóm lấy, sau đó cô bị lôi đến một góc khuất.
An Mộc ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ngang ngược cợt nhả của Phong Kiêu.
“Buông ra!” Trong lòng An Mộc tràn đầy tức giận, cũng không muốn nhiều lời, giơ chân lên hung hăng đạp vào người anh.
Người đàn ông một tay giữ chặt hông cô, một tay đè chân cô xuống, đột nhiên
cúi xuống một bên tai cô, khẽ nói, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ chế nhạo:”Cháu dâu, đây là cách cô chào hỏi bề trên sao?”