An Mộc ăn một ít đồ ăn vặt, cảm thấy mùi vị rất bình thường thế nhưng ăn loại thức ăn này vào ban đêm cảm giác rất tốt, thế là thừa dịp
Phong Kiêu không chú ý, An Mộc lấy một nửa miếng bánh đã ăn dở dang của
bản thân nhét vào trong miệng của Phong Kiêu.
An Mộc thành công
nhìn thấy thân thể Phong Kiêu cứng đờ, lập tức muốn phun miếng bánh ra
nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn hết, khiến cho An Mộc cười ha ha.
Cuối cùng, bọn họ tìm một quán ăn nổi tiếng, bao một phòng riêng, ăn một bữa thật sảng khoái.
Ăn uống no say, An Mộc đột nhiên cảm thấy bụng quặn lên từng cơn, cô ôm bụng không nói gì.
Nhưng Phong Kiêu lập tức phát hiện sự khác thường của cô, căng thẳng hỏi thăm: "Làm sao vậy?"
Gương mặt An Mộc đau khổ: "Có thể là vừa rồi ăn trúng một ít đồ không được sạch sẽ, em muốn đi nhà vệ sinh."
Phong Kiêu vội vàng mở miệng: "Anh dìu em đi."
Bụng của An Mộc thật sự rất đau, cô đứng lên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đột nhiên...
"Phốc~"
Một âm thanh bất nhã* phát ra.
*: thiếu lễ độ
Bỗng nhiên trong lúc đó toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh.
Phong Kiêu thậm chí còn đứng ngây tại chỗ, nụ cười trên mặt dường như có chút cứng ngắc.
Mà đương sự là An Mộc thì mặt càng đỏ tới mang tai, hận không thể tìm một cái hầm để chui xuống.
Trong bụng lại truyền đến một cơn quặn bụng, An Mộc tranh thủ mở miệng: "Tự em đi."
Nói xong câu đó, cô dựa vào cửa đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Ô ô ô!
An Mộc hận không thể cho mình một cái tát!
Tại sao cô lại ở ngay trước mặt Phong Kiêu mà thả cái kia a!
Hơn nữa rõ ràng là vận mạng đen đủi của hầu gái, làm sao lại hết lần này
tới lần khác xuất hiện trong bộ dạng của một tiểu thư chứ!
Người
ta là Phong Kiêu ngậm chìa khóa vàng mà ra đời, ăn có một chút thức ăn
cũng không xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại xảy ra chuyện cơ chứ!
Ngồi trong nhà vệ sinh, An Mộc hối hận vô cùng.
Dáng vẻ bây giờ của cô quả thực là quá xấu rồi, cũng không biết Phong Kiêu có xem đó là chuyện cười hay không nữa!
Sinh mạng của An Mộc giống như một cây cỏ bình thường, ăn hỏng cái bụng rồi
bài tiết một phát là xong, nhưng mà cô do dự không dám đi ra ngoài, bởi
vì thật sự là quá mất
mặt a!
Cô vùi đầu vào trong đầu gối, ô ô ô, nếu như có thể, cô muốn vĩnh viễn sống ở nơi này.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại di động trong túi vang lên.
Cô lấy ra nhìn phát hiện có một tin nhắn vừa gửi tới.
Phong Kiêu cả vạn năm chưa từng nhắn tin lại đột nhiên gửi tin nhắn: "Cái bụng có ổn không?"
An Mộc nhìn điện thoại di động, khóc không ra nước mắt.
Ngay khi đang định trả lời, lại một tin nhắn được gửi tới: "Có muốn gọi bác
sĩ tới đây hay không? Có phải thấy khó chịu hơn không?"
An Mộc vội vàng trả lời lại: "Em không sao rồi, đừng gọi bác sĩ."
Sau đó trên tay lại phát rung: "Vậy khi nào thì em đi ra."
An Mộc: "...Ngay bây giờ."
Được rồi, trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài.
An Mộc tự khuyến khích bản thân, lúc này mới đứng dậy.
Đứng ở trước bồn rửa mặt, An Mộc vỗ vỗ nước lên mặt, an ủi bản thân, mọi
người ăn đủ thứ loại thức ăn, ai có thể không xảy ra chuyện gì cơ chư!
Ừm, đúng vậy, chính là như vậy!
Có người đi ngang qua phía sau cô, An Mộc cũng không để ý, trong đầu mải
miết suy nghĩ làm sao phải đối mặt với Phong Kiêu, có phải giả bộ như
chưa phát sinh chuyện gì hay không đây?!
Hay là thẳng thắn nói với anh rằng chính cô phóng khi sao? Có bản lĩnh cả đời anh đừng phóng phí a!
Ngay khi cô còn đang do dự, đột nhiên sau lưng truyền tới một âm thanh kinh hỉ: "Đường Hạ?! Chị là Đường Hạ có đúng không?"
An Mộc sững sờ, xuyên thấu qua tấm gương liền có thể nhìn thấy phía sau
lưng cô là một nữ sinh vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ nhìn bản thân.
Nha! Đụng phải Fans hâm mộ rồi!