Editor: Cà Chua.
Quán bar kia, người trong nghề đều biết nó là cái gì, chỉ cần làm cho Ngôn Phi Thần nhìn thấy, anh ta nhất định sẽ sinh nghi.
Nếu như gọi điện cho An Mộc xác nhận, An Mộc mà nói không làm điều đó, ngay lập tức sẽ lưu lại cho Ngôn Phi Thần một ấn tượng về lời nói dối của
cô.
Ngôn Phi Thần này cuộc đời ghét nhất những sự việc như thế.
Một là sa ngã.
Hai là nói dối.
Lưu Tử Kỳ nắm chặt nắm tay.
Người trong giới vẫn luôn suy đoán rằng tại sao cô lại cùng Ngôn Phi Thần kí
hợp đồng, vì Ngôn Phi Thần trước giờ chưa bao giờ chủ động hủy hợp đồng
với nghệ nhân cấp dưới.
Bên ngoài thì cô nói rằng Ngôn Phi Thần
đã thực sự xin lỗi mình, nhưng tất cả mọi người đều ngầm cho rằng, cô là vì càng lên cao càng sáng chói, vì vinh hoa phú quí nên mới vứt bỏ Ngôn Phi Thần.
Kỳ thật……
Trong ánh mắt Lưu Tử Kỳ hiện lên một tia không cam lòng.
Kỳ thật là Ngôn Phi Thần không cần cô.
Chỉ cần nghĩ đến đây, cô không thể không phẫn nộ.
Cô ưu tú như vậy, nhưng chỉ vì phạm hai sai lầm mà Ngôn Phi Thần liền nói không cần cô, từ bỏ cô.
Nếu như vậy, thân là cấp dưới được anh ta coi trọng nhất, An Mộc, cô nghĩ mình có thể yên ổn sao?
*
An Mộc cảm thật đây thực sự là một chuyện nhỏ, chỉ là chuyện đánh giá giữa cô và Lưu Tử Kỳ.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau, khi đang trên đường tới đoàn phim, liền nhìn thấy Ngôn Phi Thần đang vội vã chạy tới.
An Mộc vào trong nghỉ ngơi một lát, liền đi qua, khó hiểu dò hỏi, “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Bộ dạng phong trần mệt mỏi của Ngôn Phi Thần rõ ràng là vừa chạy đến, chắc chắn là có chuyện gì lớn lắm.
Nhưng Phi Thần vẫn không mở miệng nói lời nào, lại có một giọng nói từ xa
vọng tới, “Ngôn tiền bối? Anh tới gặp Đường Hạ phải không?”
Hai
người quay đầu, liền nhìn thấy Lưu Tử Kỳ chậm rãi bước tới, cô ta trang
điểm thật sự rất xinh đẹp, mỗi cử chỉ đều lộ ra vẻ cao quý ưu nhã.
Nhưng ánh mắt kia nhìn An Mộc có vẻ hơi co lại.
Lưu Tử Kỳ sắp ghen ghét đến phát điên rồi.
Cô không nghĩ rằng Ngôn Phi Thần lại đích thân chạy tới đây!
Cô vẫn cho rằng, Ngôn Phi Thần chỉ chất vấn An Mộc qua điện thoại.
Lưu Tử Kỳ gắt gao nắm chặt tay, cô lúc này mới thực sự là người mất kiềm chế nhất.
An Mộc và Ngôn Phi Thần cùng nhìn Lưu Tử Kỳ, rồi lại
theo bản năng nhìn về phía đối phương, bỏ qua cô ta.
Ngôn Phi Thần nhìn An Mộc từ trên xuống dưới, không giống bộ dạng của người
vừa uống say hay hút hít, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Tôi lo cô bị
gài bẫy.”
Lưu Tử Kỳ cơ hồ chỉ muốn hộc máu.
Năm đó khi cô hút hít, anh ta liền lớn tiếng chất vấn cô, mắng mỏ cô thậm tệ, khinh thường cô.
Nhưng đến An Mộc, anh ta lại rối rít lo lắng như vậy, còn nói cô ta bị gài bẫy!!
Lưu Tử Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được, dù sao những nhân viên đoàn phim
cũng đang ở khoảng cách khá xa, không nghe được những lời nói ở đây, cô
tiến về phía trước một bước, cắn chặt môi, “Ngôn Phi Thần! Tại sao anh
lại tín nhiệm cô ta như vậy? Tại sao anh không thể tín nhiệm tôi như
vậy?!”
Ngôn Phi Thần và An Mộc nhìn bộ dạng của cô ta, đều vô cùng kinh ngạc.
An Mộc lại cảm thấy thật buồn cười.
Ánh mắt Ngôn Phi Thần lại tối sầm, câu hỏi của Lưu Tử Kỳ được thốt ra rất
nhẹ nhàng, ngữ khí trong lời nói cũng thực sự ôn nhu, nhưng nội dung câu nói lại làm cho người khác hộc máu vì xúc động, “Bởi vì cô không đáng
tín nhiệm.”
Cô không đáng tín nhiệm.
Lưu Tử Kỳ chỉ cảm thấy càng tức giận, mắt hoa hết cả lên.
Lúc trước bị Ngôn Phi Thần hủy hợp đồng, cô tưởng rằng đó là khoảnh khắc
nhục nhã nhất của cô nhưng không ngờ, đây mới là khoảnh khắc nhục nhã
nhất của cô.
Lưu Tử Kỳ nắm chặt tay, rất lâu sau mới có thể gọi
được lý trí về, cô nhìn An Mộc, rồi lại nhìn Ngôn Phi Thần, cuối cùng
nghiến răng mở miệng, “Ha hả, anh cho rằng anh đã nhặt được bảo bối sao? Nói cho anh biết, tôi sẽ dẫm đạp, dày xéo lên cô ta, cô ta không bao
giờ có thể vượt qua tôi!”