An Mộc bước chân vào bữa ăn, đôi mắt nheo lại.
Ngoài mặt thì bình tĩnh không chút gợn sóng nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có chuyện gì đó cực kì bất an.
Bạch Ngọc Khiết tại sao lại ở đây?
Lại xuất hiện mấy người đàn ông bụng phệ, ánh mắt rất đỗi ****, làm cho An Mộc càng thêm ghê tởm.
Tròng mắt khẽ chuyển động, cô cất giọng ngượng ngùng:” ngại quá, tôi nhầm phòng”, sau đó định cất bước đi luôn ra ngoài.
Nhưng Bạch Ngọc Khiết lại chắn lối cô, như đã quen thân từ lâu, dẫn cô đi
giới thiệu:” Đường Hạ, cô không đi nhầm, tới đây, tôi giới thiệu cho cô
một chút. Đây là CHINH PHỤC, đoàn phim đầu tư cho cô, vị này chính là Lý tổng, vị này là Vương tổng, vị này là…”
An Mộc bị Bạch Ngọc Khiết nắm chặt cổ tay, kéo đến bàn ăn.
Với thân thủ của An Mộc, cô dễ dàng vùng khỏi bàn tay Bạch Ngọc Khiết.
Nhưng An Mộc từ đầu đã để ý thấy lúc bọn họ vừa đi vào, có ba mươi tư vệ sĩ
đi theo và dừng lại ngoài cửa chính, vì vậy, không thể nhất thời manh
động được.
An Mộc đề cao cảnh giác, gương mặt luôn giữ nụ cười điềm
đạm, đôi mắt phượng vừa có nét thông minh trong sáng, lại thoáng chút
giảo hoạt tinh anh, mỗi lần chớp động lại lại khiến người ta không thể
rời mắt.
Dáng vẻ của cô lúc này quả nhiên làm cho ánh mắt mấy vị chủ
đầu tư sáng lên, nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống một mĩ nữ
đang khỏa thân trươc mặt bọn họ vậy.
Bạch Ngọc Khiết cười, cất
giọng:” Đường Hạ, để tôi nói cho cô biết, CHINH PHỤC là bộ phim truyền
hình thứ 4 về một nhân vật nữ, cô rất hợp với vai này, hay để Lí tổng
giúp cô một phen?”
An Mộc nhìn Lí tổng
Thấy Lý tổng dang hướng ánh mắt chằm chằm về phía mình
Lý tổng này tai to mặt lớn, thân khoan thể béo, nhưng lại đang cố tình
khép nhỏ đôi mắt, làm toát lên vẻ sắc xảo ma mị, hai con mắt híp lại
thành một đường ngang làm cho An Mộc nhìn không được thuận mắt.
An
Mộc không nhớ chính xác đã gặp anh ta khi nào, nhưng xem thái độ anh ta
như vậy, dù cô có không muốn, cũng đành miễn cưỡng mà chấp nhận.
Đế
hào là người có đất dụng võ ngay chỗ họ đang đứng, kế hoạch tự mình bí
mật đề ra đem đến kết quả tốt bất ngờ, An Mộc nghĩ nếu lúc này cô manh
động lao ra khỏi căn phòng, chắc sẽ chẳng có ai tình nguyện giúp cô.Suy đi tính lại một lúc, An Mộc bật cười.
Cô tùy tiện ném túi xách xuống cạnh ghế sopha, sau đó cởi nút thắt áo khoác.
Hôm nay cô vẫn mặc theo phong cách cũ,chiếc áo vàng nhạt liền
với váy dài
đến đầu gối, chỉ là đột nhiên trời chuyển lạnh nên cô khoác thêm bên
ngoài một chiếc áo gió chùng màu đỏ, có dây buộc ở eo.
An Mộc cởi đồ, lại ném lần nữa xuống sopha, lúc này tiến lên phía trước, nũng nịu cất giọng:”Lý tổng, sếp tổng.”
Thấy cô mở lời trước như vậy, ánh mắt Lý tổng lập tức sáng lên, vẫy vẫy bộ
vuốt heo ( ý chỉ bàn tay đầy thịt) có ý vời An Mộc lại:” Tiểu Đường à,
tới dây, ngồi xuống nào”.
An Mộc lại một lần nữa nở nụ cười, nhẹ
nhàng đưa tay nâng một chiếc li trên bàn ăn lên, rót rượu vang đầy đến
nửa li, dựa người vào sopha:”Lý tổng, gặp anh làm tôi hưng phấn hẳn”.
Lý tổng nghe vậy ha hả cười, một cái vuốt heo liền đáp lên vai An Mộc.
Tên Lý tổng này người ngợm phốp pháp, bàn tay to như tay lợn của hắn ta
mang theo luồng khí ẩm ướt nóng hổi, khiến cho An Mộc càng lúc càng thấy ghê tởm.
Nghĩ vậy nhưng gương mặt cô vẫn luôn giữ vẻ nhẹ nhàng quyến rũ, tuyệt nhiên không để lộ cảm xúc ra ngoài.
Lý tổng thấy vậy lại càng thêm hưng phấn, cặp móng heo kia lần lần từ bả
vai đến hông An Mộc, rồi lại tiếp tục di chuyển. cuối cùng ôm lấy eo cô, An Mộc chợt cứng người lên một chút:” Lý tổng, tôi kính anh một li”.
Không nghĩ rằng An Mộc sẽ nhanh chóng đứng lên, Lý tổng lúc này sắc mặt khẽ
biến, cánh tay quờ nhẹ trong không trung vài tích tắc, hụt hẫng như vừa
rơi mất món đồ, rõ ràng là có chút không vui.
An Mộc cười:” Lý tổng, tôi mời anh một chén được không?”.
Lý tổng nghe An Mộc nói vậy, nét mặt cũng dịu đi phần nào
Hóa ra, ý của tiểu mĩ nhân là muốn kính rượu ta ư.
Bạch Ngọc Khiết nhìn bộ dạng An Mộc, khinh thường bĩu môi.
Mất công cô coi An Mộc là đối thủ đáng gờm, mà hiện tại xem ra….thế này tốt hơn nhiều!