Editor: Ngạn Tịnh
Người giống người, cũng rất bình thường.
Nhưng giống nhiều đến như vậy, đặc biệt là loại xinh đẹp như An Mộc, ở giới giải trí đều là một loại kinh diễm.
Lại tinh tế nhìn kỹ, An Mộc ngoại trừ đôi mắt ra, cả khuôn mặt cơ hồ đều là phiên bản của Hạ Băng Tâm!
Con người đều là như vậy, lúc không bằng người khác, sẽ tìm cho mình đủ
loại lý do. Huống chi ở đây có nhiều người như vậy, hâm mộ ghen tị hận
cô nơi nào cũng có. Có người âm thầm suy đoán, có người nói ra khỏi
miệng, liền lập tức một truyền mười, mười truyền trăm. Bất quá cũng chỉ
vài phút, toàn bộ người trong bữa tiệc, đều thuẩn luận chuyện An Mộc
chỉnh dung!
“Trách không được lớn lên xinh đẹp như vậy, người đẹp phẫu thuật sao?”
“Nước H mỹ nữ đều cùng một bộ dáng, không ngờ Hoa Hạ chỉnh dung, cũng ngày càng nhiều”
“Trách không được nhìn qua lại nhỏ như vậy, mỗi năm chỉnh một lần, có thể thanh xuân đến già luôn ấy chứ!”
“Thật quá đáng! Hạ lão sư là người tôi thích nhất, không gì sánh nổi! Cô ta sao có thể chỉnh thành bộ dáng của Hạ lão sư chứ?”
“Vẻ đẹp của Hạ lão sư, tuyệt đối không thể phục chế!”
“...”
An Mộc nhìn bọn họ khe khẽ nói nhỏ, còn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tầm mắt của cô, dừng lại trên người Phí Phẩm Trúc.
Cũng chỉ là một cô bé mười bốn, mười lăm tuổi, mà đã có tâm cơ sâu đến như vậy.
Ánh mắt cô bé nhìn cô, mang theo hâm mộ cùng ghen ghét. Đặc biệt là ánh mắt khi nhìn chằm chằm vào mình, như mang theo từng chiếc dao nhỏ, muốn vẽ
từng đóa hoa lên mặt cô.
An Mộc đột nhiên nở nụ cười.
Cô bé này, thì ra là bởi vì ghen ghét vẻ ngoài xinh đẹp của cô.
Cho nên mới nói loại lời nói như thế.
Nhưng An Mộc cô sẽ để ý sao?
Những người không liên quan đó, cô vì sao phải để ý đến ánh mắt của bọn họ?
Cô nhìn Phí Phẩm Trúc, đột nhiên cong môi cười, “Mọi người muốn biết, tôi
vì sao lớn lên lại giống Hạ Băng Tâm lão sư đến vậy sao?”
Một câu, làm cho những giọng nói xì xào xung quanh đều ngừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Phí Phẩm Trúc cũng mở to hai mắt, không thể tin nhìn cô.
Chẳng lẽ, An Mộc muốn nói ra quan hệ giữa cô ta và mẹ sao?
Không, không!
Không được!
Phí Thính Âm tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng nó chỉ là một
con ma ốm. Hiện
tại người khác chỉ có thể chú ý đến cô, nhắc tới con gái của Hạ Băng
Tâm, cũng chỉ có mình cô.
Nhưng nếu An Mộc nói ra, nhóm người này sau này nhắc đến con gái của Hạ Băng Tâm, chắc chắn chỉ biết cô ta!
Chị họ rõ ràng đã từng nói, cô ta sẽ không dám nói ra!
Cô ta sao lại dám nói ra?
Phí Phẩm Trúc nắm chặt lấy đôi bàn tay trắng như phấn, mắt đầy phẫn nộ trừng An Mộc.
Ông trời dựa vào cái gì lại không công bằng đến như vậy. Cô rõ ràng mới là
con gái của mẹ, nhưng diện mạo chỉ thường thường. Mà An Mộc lại hoàn
toàn thừa kế hết vẻ đẹp của mẹ, thậm chí còn xinh đẹp hơn!
An Mộc cứ như vậy nhìn cô. Rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn không thể che dấu sự phẫn nộ kia.
Chờ đến khi thưởng thức biểu tình kia đủ rồi, lúc này An Mộc mới chậm rì rì mở miệng, “Vấn đề này, mọi người hẳn là nên hỏi mẹ tôi một chút”
Nói xong, bộ dáng còn rất bất đắc dĩ, “Tôi cũng không thể lựa chọn bản thân như thế nào không phải sao? Nếu có lựa chọn, tôi cũng không muốn lớn
lên thành như vậy”
Phí Phẩm Trúc nghe nói thế, cảm thấy bản thân thực sự bị chọc tức đến phát điên!
Người phụ nữ này, sao cô ta, cô ta có thể như thế!
Rõ ràng là thứ mình thiết tha mơ ước cũng không có được, như cô tình!
Cô ta có được, thế nhưng lại dùng bộ dáng ghét bỏ nói cô ta không muốn bộ dáng đó!
Loại cảm giác này, thật sự nhịn không thấu!
“Hahaha!” Dung Trạch liền đứng dậy từ trong đám người, nghe lời An Mộc nói liền
cười rộ lên, “Đường Hạ, cô trước sau như một vẫn hài hước như vậy”
Dung Trạch tiến lên một bước, đi đến trước mặt Phí Phẩm Trúc.