Editor: Ngạn Tịnh
Chỉ là một cô gái tuổi còn nhỏ, sao có thể nói ra lời tàn nhẫn như thế!?
An Mộc nắm chặt nắm đấm.
Phí Thính Âm mặt dính đầy kem, cũng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, không
thể tưởng thượng nhìn về phía Phí Phẩm Trúc. Chị hai... người chị gái
luôn luôn ôn nhu của bé, sao đột nhiên lại nói ra loại lời nói này?
Bé lại nhìn về phía An Mộc.
Một bên là chị gái ruột hùng hùng hổ hổ nhận định bé đã phạm lỗi.
Một bên là chị gái cùng mẹ khác cha, vẫn luôn bảo vệ bé.
Bé làm sao có thể làm cho chị An Mộc khó xử?
Phí Thính Âm đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng mở miệng, “Cháu không hề đẩy ngã cô ta, cũng không hề đẩy ngã bánh kem!”
Một câu rơi xuống, toàn trường lạnh ngắt như tờ.
Phí Phẩm Trúc thậm chí cảm thấy mình đã nghe lầm. Cô sao lại nghe thấy... giọng nói của Thính Âm?
Phí Phẩm Trúc đầy kinh ngạc nhìn về phía Phí Thính Âm, mắt tròn đầy khó hiểu.
Lưu Tử Kỳ nghe nói như thế, tròng mắt co rút lại, sau đó đi lên một bước,
“Đúng đúng, không phải cô bạn nhỏ sai, tất cả đều là dì sao, được
không?”
Loại hành động thừa nhận lỗi này, lại cố tình khiến cho
người khác hiểu lầm. Giống như Lưu Tử Kỳ chỉ là đang nhượng bộ đứa bé
đang giận dỗi.
Tròng mắt An Mộc co rút lại.
Phí Thính Âm nhìn về phía Lưu Tử Kỳ, gật gật đầu, “Đúng, chính là cô đã đẩy tôi!”
Lưu Tử Kỳ lộ ra biểu tình khó xử, nhìn về phía An Mộc, “Đúng, là dì đẩy cháu”
Phí Thính Âm lúc này mới nhìn về phía An Mộc, “Chị, nhìn xem, em không sai”
Người chung quanh, giờ phút này có người không xem được nữa.
Tất cả mọi người đều là quý tộc hào môn, vốn dĩ luôn tồn tại thành kiến với minh tinh trong giới giải trí.
Đặc biệt có một số người, vẫn luôn xem minh tinh như con hát ở cổ đại, căn
bản nhìn cũng khinh thường. Cho nên trong đám người liền có một quý phu
nhân mở miệng, “Chậc chậc, đúng là gà mái không thể biến thành phượng
hoàng, thật đúng là không hiểu quy củ! Đến nhà người ta làm khách, sao
lại có thể lén mang theo trẻ con? Hơn nữa, đứa bé này tố chất cũng thật
sự kém! Chỉ mới nhỏ tuổi như vậy, đã muốn đỏ mọi tội lỗi vào người khác, gia giáo thật chẳng ra gì!”
Một câu rơi xuống, tất cả mọi người xung quanh đều chỉ
chỉ trỏ trỏ về phía Phí Thính Âm.
Phí Thính Âm mờ mịt ngẩng đầu, mắt khó hiểu nhìn xung quanh.
Vì sao... Rõ ràng là người đó sai, tại sao mọi người lại nói bé gia giáo không ra gì?
Hốc mắt Phí Thính Âm, lập tức ầng ực nước mắt.
Bé nhìn về phía Phí Phẩm Trúc, bĩu môi. Lúc định mở miệng, lại thấy Phí Phẩm Trúc xoay đầu đi!
Phí Thính Âm sửa sốt, sau đó, một cỗ cảm giác ủy khuất đột nhiên sinh ra.
Chị hai thế nhưng lại cảm thấy bé rất mất mặt!
Phí Thính Âm cúi thấp đầu xuống, ngón tay bấu chặt vào nhau không dám nói lời nào.
An Mộc ở bên cạnh nghe được, cười lạnh liên tục.
Cô ba lần bốn lượt muốn nói chuyện, đều bị người cắt ngang. Đến hiện tại,
càng không có ai hỏi cô một chút, liền chụp mũ tội này cho hai người họ!
Thật đúng là lão hổ không phát uy, liền tưởng là mèo bệnh?!
Nhìn bộ dáng đáng thương kia của Phí Thính Âm, trong lòng An Mộc lập tức nổi lên một trận lửa giận.
Cứ như vậy khi dễ một cô bé là có bản lĩnh lắm sao?!
Hơn nữa, cha mẹ đứa bé này có thể đến tham gia bữa tiệc, khẳng định cũng là người hào môn. Nhưng tới giờ khắc này, tại sao vẫn không ra mặt nhận
con?!
Thật đúng đều là những người cha mẹ không có trách nhiệm!
Hơn nữa...
An Mộc lại nhìn về phía Lưu Tử Kỳ. Khơi mào xong còn muốn toàn thân trở ra? Sao có thể!
An Mộc cô không phải người bị đánh còn không dám đánh trả!
An Mộc nghĩ như vậy, liền đi lên trước một bước, ngữ khí thanh đạm mở miệng, “Các người đều nói xong rồi?”
Những người khua môi múa mép xung quanh toàn bộ đều lập tức ngừng câu chuyện, nhất trí quay về phía cô