Editor: Ngạn Tịnh.
Phong Kiêu sau khi xuống xe, vươn tay ngăn phía trên đỉnh xe, che chở cho An Mộc xuống xe, “Cẩn thận đầu”
Vẻ mặt An Mộc không có biểu tình, xuống xe, liền cúi đầu, mất mát đi vào trong biệt thự, nhìn cũng không nhìn Phong Kiêu.
Ánh mắt Phong Kiêu quét về phía Vệ Uy, Vệ Uy lập tức cúi đầu, “Thiếu gia, tôi đi trước”
An Mộc đi vào phòng khách, cong eo đổi giày. Sau đó phía sau truyền đến tiếng bước chân, một bàn tay to ấm áp đặt lên vai cô.
An Mộc chấn động toàn thân, đột nhiên đứng thẳng người, bắt lấy cánh tay
của anh, nắm chặt dò hỏi, “Có phải anh đã sớm biết Hạ... Phí Thính Âm là đứa bé của Phí gia? Là con gái của bà ta?”
Một câu, lại hỏi cực kỳ ủy khuất.
Sau đó liền nhìn thấy Phong Kiêu sửng sốt, mày rậm nhăn lại. Khóe môi tươi cười của anh, cũng trong nháy mắt biến mất.
Biểu tình kia đã trả lời cô, anh đích xác đã sớm biết.
Lòng An Mộc, đột nhiên lập tức trở nên rét lạnh.
Phong Kiêu vươn tay, muốn ôm cô.
An Mộc lui về sau một bước, tranh đi vòng tay kia, sau đó cười lạnh, “Thì
ra anh quả nhiên đã biết, các người đều biết, ngay cả Thính Âm cũng
biết, nhưng các người lại gạt tôi!”
“Thật là buồn cười! Tôi sống cùng em gái cùng mẹ khác cha gần hai tháng, nhưng ngay cả cô bé là ai cũng không biết!”
“Thật là buồn cười! Tôi thống hận Hạ Tâm Băng như vậy, lại thu lưu con gái của bà ta suốt hai tháng!”
“Thật là buồn cười! Con mẹ nó tôi đúng là một đứa hề mà!”
An Mộc nói, hốc mắt liền tích tụ đầy nước mắt.
Phong Kiêu đều biết, lại không nói cho mình.
Những ủy khuất vẫn luôn tích tụ suốt bữa tiệc tối hôm nay, đến hiện tại, rốt cuộc cũng hoàn toàn bùng nổ.
Lửa giận dâng lên, thêu cháy đến mức cô đều cảm thấy đầu óc không rõ ràng.
Những lời này sau khi rống ra xong, thân hình cô run rẩy, cứ như vậy chạy
nhanh lên lầu đóng chặt cửa phòng. Cả người ngã xuống giường, nước mắt
vô thanh vô tức rơi xuống.
Thật ra mà nói, chính cô cũng không biết, mình đang tức giận vì cái gì.
Cô chỉ là cảm thấy, cảm giác phẫn nộ cùng oán hận chất chứa ngập tràn trong lòng, không có chỗ phát tiết.Nhưng cảm xúc đó lên men trong cơ thể cô, giống như muốn thân thể
của cô nổ tung!
Vì sao chứ?
Bản thân rõ ràng muốn né tránh Hạ Tâm Băng, nhiêu năm như vậy vẫn luôn yên
bình không có chuyện gì. Nhưng hiện tại, Hạ Tâm Băng lại xuất hiện trước mặt cô làm gì?
Vì sao, rõ ràng người mẹ kia không hề quan tâm gì đến mình, nhưng cô vẫn như trước kia, không có cách nào buông khúc mắc?
Nửa tiếng sau, cô khóc lóc một trận, rốt cuộc hòa hoãn xuống dưới.
Hạ Tâm Băng tính là cái thá gì chứ, cô vì sao cứ luôn dùng chấp niệm tới tự tra tấn mình?!
Chà lau nước mắt, đi vào buồng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ. Sau đó nhìn gương,
liên tục tự nói với mình, không ai có thể điều khiển cuộc sống mình mày, An Mộc, cố lên!
Lúc này mới cảm thấy tâm tình rốt cuộc cũng bình phục xuống.
Cô luôn luôn như thế, cơn tức tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Nhưng lần này sau khi dập lửa lại phát hiện...
Ách...
Cô thế nhưng phát giận với Phong Kiêu?!
Ngẫm lại người đàn ông bá đạo kia, trái tim nhỏ của An Mộc lập tức nhảy lên.
Ôi mẹ của tôi, gặp rắc rối rồi!
Cô lấy hai tay che mặt của mình, trong lòng không ngừng run sợ.
Làm sao đây, phải làm sao bây giờ?!
Từ nhỏ đến lớn không có người đau lòng vì cô, có bao nhiêu ủy khuất cũng
tự mình nhẫn nhịn, cho nên cô chưa từng thử qua loại cảm giác giận chó
đánh mèo với người khác như thế này.
An Mộc cảm thấy cả người đều không ổn.
Cho dù muốn giận chó đánh mèo, cũng tìm ai cũng được, tại sao lại giận chó đánh mèo lên người tên đại ma vương kia?
Aaaaaa!!!