Editor: Tuna
Rất nhanh đã tới bệnh viện, Y Lạc xuống xe liền nhanh chóng chạy lên lầu.
An Mộc nhìn bóng dáng của cô ấy, cảm thấy không yên tâm, vì thế nói với
Thượng Quan Vũ một tiếng bảo anh tôi chờ một lát, liền đi theo Y Lạc
chạy lên trên.
Y Lạc chạy chính là phòng bệnh VIP dành cho bệnh
nặng, An Mộc đi một đường theo cô ấy đến cửa phòng bệnh, sau đó Y Lạc
liền chạy vào.
An Mộc vội vàng theo.
Đi vào, liền nghe được bác sĩ đang răn dạy Y Lạc:
“Cô làm mẹ như thế nào vậy hả? A? Con đã bệnh nặng như thế này, cô còn chạy ra ngoài?! Nếu không phải hộ lý kiểm tra phòng, phát hiện đứa nhỏ đang
phát sốt, buổi tối hôm nay liền nguy hiểm!”
Y Lạc nghe đến đó, lập tức cúi đầu, cũng không giảo biện, chân thành nhận lỗi:
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sai rồi. Kia hiện tại con trai tôi thế nào?”
“Hiện tại đương nhiên không có việc gì! Nếu là có việc sao có thể ở phòng bệnh!
Cô làm mẹ thật là không có trách nhiệm! Thật là……”
“Chú……” Ngay lúc bác sĩ răn dạy, một giọng nói mềm mại truyền tới:
“Chú đừng mắng mẹ cháu, mẹ cháu không phải cố ý, là cháu muốn cho mẹ đi. Hôm nay có buổi phỏng vấn quan trọng, mẹ cháu mà bắt lấy là có thể kiếm
được gấp đôi tiền thưởng, có tiền, liền có thể cho chữa bệnh cho cháu.”
Lời nói hiểu chuyện như vậy, nghe lại làm người cảm thấy chua xót.
Bác sĩ tức khắc thở dài:
“Tôi biết nhà mấy người điều kiện không tốt, nhưng bây giờ là thời kì mấu chốt của thằng bé, không thể không ở đây.”
Y Lạc nghe nói như thế, gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía bác sĩ:
“Bác sĩ, vậy có thể mời hộ lý giúp tôi được không!”
“Không cần đâu mẹ.”
Giọng nói trẻ con lại truyền tới:
“Khi nào con không khỏe, sẽ tự mình kêu bác sĩ, giá thuê hộ lý rất mắc.”
Y Lạc nghe nói như thế, hốc mắt đỏ lên, xoay đầu đi.
An Mộc ở bên ngoài, nghe cũng cực kì chua xót.
Giọng nói dịu dàng của Y Lạc liền truyền tới:
“Nhạc Nhạc nghe lời. Chỉ có thỉnh dì hộ lí, mẹ mới có thể yên tâm đi làm, bằng không mẹ sẽ không thể đi làm rồi.”“Ai!”
Ông cụ non dường như thở dài một tiếng:
“Tại sao chỗ nào cũng phải dùng
tiền!”
Lời nói như này, lúc bình thường khẳng định sẽ khiến mọi người cười vang.
Nhưng giờ phút này, bất kể là bác sĩ hay hộ sĩ, đều không nhịn được cúi đầu, đỏ đôi mắt.
Cuối cùng, hộ sĩ mở miệng:
“Được rồi, về sau mấy người chúng tôi thay ca, sẽ thay phiên nhìn Nhạc Nhạc.
Nếu cô ra ngoài, liền nói cho chúng tôi biết một tiếng.”
Y Lạc tức khắc gật đầu, vô cùng cảm kích:
“Cám ơn! Cám ơn!”
Bác sĩ lắc đầu, cùng hộ sĩ đi ra.
Chờ đến khi phòng bệnh không ai, lúc này An Mộc mới thò đầu vào cửa.
Cậu nhóc trong phòng đột nhiên mở miệng:
“Mẹ, cái dì đứng ở của, là bạn mẹ sao?”
Y Lạc quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới An Mộc, tức khắc lộ ra biểu
tình cảnh giác, bảo vệ con trai phía sau. Nhưng khi xác định là An Mộc
mới thả lỏng thân thể.
An Mộc nhìn thật là dở khóc dở cười, rốt cuộc Thượng Quan Vũ làm cái gì vậy?!
Dưới lầu, bên trong xe Thượng Quan Vũ đánh cái hắt xì, chẳng lẽ có người nhắc anh?
An Mộc tháo xuống kính râm cùng mũ lưỡi trai, Y Lạc xin lỗi nhìn cô:
“Tôi……”
“Đường Hạ? Chị là Đường Hạ sao?!”
Cậu nhóc trên giường lại đột nhiên ngồi ngay ngắn, đôi mắt tỏa sáng nhìn An Mộc.
Y Lạc thấy bộ dáng của nó, tức khắc dở khóc dở cười, giải thích cho An Mộc:
“Thằng bé là fan của em đó.”
An Mộc đột nhiên liền nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Y Lạc, Y
Lạc có nói qua, con trai cô ấy là fan của mình, còn muốn mình ký tên.