Editor: Quỷ Quỷ
Hạ Tâm Băng vén vén tóc, “Thực sự bà cũng coi như là hạnh phúc, giúp chồng dạy con là được, số tôi lại không được tốt như vậy, vẫn phải quản lý việc công ty, chức phó tổng Tinh Huy này của tôi
thật đúng là không rảnh đi dạo phố, lại còn…..Đã không làm ra tiền thì
thôi, lại còn tiêu xài bậy bạ như vậy, bàkhông sợ làm ….Phong tổng thất
vọng sao?”
Đặng Hi Thần nhíu mày, đột nhiên nhoẻn miệng cười,
“Hóa ra là cô ngưỡng mộ tôi sao, không phải kiếm tiền mà vẫn có thể tiêu xài thoải mái, tiền của chồng cũng là tiền của tôi, cho nên tôi tiêu
tiền của mình, cô có ý kiến gì sao?”
Hạ Tâm Băng cười lạnh,”Hoa người khác không bằng hoa tự minh trồng.”
Đặng Hi Thần cười con tươi hơn, “Ôi chao, cô là không nhờ được chồng cho nên không được hưởng thụ cảm giác nào đúng không.”
Đặng Thần xoa xoa mặt mình, “Chồng tôi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình,
còn tôi, chỉ cần phụ trách việc làm bản thân xinh đẹp thôi. Cô nói thời
trẻ cô xinh đẹp hơn tôi, nhưng nhìn hiện tại xem, chậc chậc, nếu tôi nhớ không lầm, ngày đó trông cô phải trẻ hơn tôi tầm 5 6 tuổi, mà lúc này
người không biết còn tưởng tôi là em gái cô đấy, Hạ tổng à, bà cũng đứng tuổi rồi, phải chú ý dưỡng da!”
Nói xong liền nhìn nhân viên cửa hàng, “Gói chiếc áo này lại cho tôi.”
Hạ Tâm Băng cau mặt, “Cửa hàng này không phải là của bà.”
Trong những cửa hàng trang phục cao cấp, vì để tránh trường hợp các minh tinh “đụng hàng”, mỗi mẫu chỉ có một chiếc duy nhất.
Đặng Thần nhíu mày, “Tôi biết, nên tôi sẽ mua hết cả dãy này, đỡ phải ‘đụng hàng’.”
Sau đó quay đầu nói với nhân viên cửa hàng, “Ừm, gói hết cả dãy này lại cho tôi, đưa đến FAE là được.”
Nhân viên lập tức tươi cười hớn hở, “Dạ được, bà Phong, xin chờ một chút.”
Sau đó một nhân viên khác thần tốc qua chỗ này, sợ hai đại nhân vật này sẽ
xung đột ngay trong cửa hàng củ mình mất, nhìn Hạ Tâm Băng nói, “Hạ
tổng, mời bà xem qua bộ quần áo này! Cũng là hàng mới, cực kỳ phù hợp
với bà.”
Hạ Tâm Băng nghe người ta được gọi là bà Phong, còn bà thì lại được gọi là Hạ tổng, cơn tức lập tức muốn bùng lên.
Bà xoay người đi ra ngoài, “Không cần, tôi đi xem cửa hàng khác.”
Đặng Hi Thần lập tức
quay đầu đi theo bà, “Ai da, đợi tôi với, sớm biết mắt
thẩm mĩ của bà tốt như vậy, tôi sớm đã mời bà làm bạn đi mua sắm rồi!”
Hạ Tâm Băng:…
Sau đó.
Hôm nay tất cả các cửa hàng thời trang trong trung tâm thương mại này đều không cười nổi nữa.
Hai đại nhân vật cùng đến đây, hồi trẻ đấu nhau không lại, về già rồi gặp nhau liền đấu mấy trận mua sắm.
Đám nhân viên trong các cửa hàng đều bị xoay tới xoay lui!
Đáng tiếc…
Ai cũng có thể nhìn ra, bà Phong ra tay còn hào phóng hơn đối phương nhiều, mua cái gì cũng phải trọn bộ, mua hết cả dãy.
Mà Hạ Tâm Băng bị bà kích thích, cũng mua hai bộ, nhưng nhìn số tiền bỏ ra, liền có người phải đau tim rồi.
Đặng Hi Thần quẹt thẻ vô cùng nhiệt tình, vẫn gọi Hạ Tâm Băng, “Tới đây, quần áo bên này đắt hơn, chúng ta mua thêm mấy bộ đi!”
Hạ Tâm Băng:….Đồ quê mùa! Đồ nhà giàu mới nổi!
Cùng là đồ quê mùa lẫn nhà giàu mới nổi, nhưng năng lực quẹt thẻ Hạ Tâm Băng hiển nhiên không phải là đối thủ của Đặng Thần, sau cùng, Hạ Tâm Băng
dường như muốn tăng xông đành phải ra về.
Hai người đi ra cửa lớn của trung tâm thương mại, liền thấy hai tốp xe đậu bên ngoài.
Một bên là Phí Đằng của Tinh Huy, khiếm tốn mở cửa xe bước xuống.
Bên kia là chủ nhân của FAE Phong Hầu, nhà giàu mới nổi như nhau, mười mấy chiếc xe theo đằn sau.
Đặng Thần sửng sốt, nhướng mày, “Sao anh lại tới đây?”
Bên kia Hạ Tâm Băng cũng chung thắc mắc.
Phí Đằng sắc mặt xanh mét, nhìn đám nhân viên chuyển đống quần áo vào trong xe, cau mày nhìn bà, “Con đã bệnh đến như vậy mà em còn có tâm tư đi
mua sắm?”