Editor: Quỷ Quỷ
Hả?
Cô quay đầu nhìn Âu Dương Sát Sát: Đặng tổng này hôm nay uống nhầm thuốc sao?
Âu Dương Sát Sát chỉ biết nhún vai cũng không hiểu gì!
An Mộc chỉ có thể đi tới, tuy rằng không thích Đặng Uyên, thế nhưng dù sao ông ta cũng là cấp trên, ở trong công ty cũng nên cho ông ta ít thể diện.
Đặng Uyên kéo An Mộc đứng vào chính giữa.
An Mộc quay đầu, “Đặng tổng, chúng ta chuẩn bị đón tiếp đại nhân vật nào sao?”
Đặng tổng lập tức sửng sốt, “Cô không biết gì sao?”
Gương mặt ông đầy sự kinh ngạc, khiến cô đột nhiên có một dự cảm xấu, xem ra, vị đại nhân vật này có liên quan tới mình!
Trong đầu còn nghi ngờ, chợt nghe có người ho to, “Tới rồi tới rồi!”
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, liền thấy một chiếc Audi màu đen vừa lái tới, theo ngay đằng sau là một chiếc Phantom màu đen vừa dừng lại.
Nhận ra chiếc xe, An Mộc lập tức sửng sốt, sao Hạ Tâm Băng lại ở đây?
Đặng Uyên liền vội vàng đi tới trước, mở cửa xe, đưa Hạ Tâm Băng xuống xe như một nữ hoàng.
An Mộc nhạy cảm cho rằng, Hạ Tâm Băng lúc này đang không giống bình thường.
Ánh mắt bà tối sầm, cử chỉ tuy vẫn ưu nhã như trước, nhưng lại lộ ra sự oán hận.
Vừa mới xuống xe, ánh mắt sắc bén của bà đã dừng lại trên người An Mộc, khiến An Mộc lập tức nhận ra, lần này bà tới đây là muốn nhắm vào mình!
Quả nhiên, bà ta không thèm để ý đến Đặng Uyên, một đường đi thẳng tới chỗ An Mộc.
Đám người vốn đứng nghênh đón bà lập tức lùi ra sau, không hiểu chuyện gì nhìn chằm chằm đôi mẹ con này.
Đặng Uyên có chút mờ mịt.
Việc đôi mẹ con này không hợp nhau đau sôi sục lan truyền trên internet.
Nếu mẹ con không hợp nhau, không phải là do con gái không hiểu chuyện sao? Là một người mẹ, ai có thể thực sự bỏ mặc con gái của mình chứ?
Nhưng tình hình lúc này…chẳng lẽ nguyên nhân hai người không hợp là do Hạ Tâm Băng?
Hạ Tâm Băng khí thế mười phần đi tới trước mặt An Mộc, cười nhạt một cái rồi
giơ tay lên định đánh xuống mặt An Mộc!
“Em gái cô chết rồi, cô vui vẻ lắm phải không?”
Bà cao giọng chất vấn, cánh tay kia giáng xuống thật mạnh.
An Mộc thực sự không ngờ bà ta dám công khai đánh người, trước kia Hạ Tâm Băng luôn thận trọng giữ hình tượng trước công chúng!
An Mộc còn đang sững sờ, cánh tay cô đã bị ai đó kéo lại phía sau, vừa vặn tránh được cái tát kia.
Cái tát của Hạ Tâm Băng rơi vào không trung, vẫn còn muốn vùng lên tát bằng được, Âu Dương Sát Sát tiến lên giữ chặt cổ tay bà, “Muốn làm tổn thương tới Đường Hạ, phải hỏi hai nắm đấm này của tôi đã!”
Hạ Tâm Băng lạnh lùng nhìn Âu Dương Sát Sát, quát đám vệ sĩ sau lưng, “Các người đều chết hết rồi hay sao?”
Câu này vừa thốt ra, hai gã vệ sĩ mặc vest đen, thân hình cao lớn lập tức xông lên giữ chặt hai vai của Âu Dương Sát Sát.
“Sát Sát, cẩn thận!” An Mộc kinh hãi hô lên.
Âu Dương Sát Sát còn ra dấu để cô yên tâm, đùa giỡn hất tóc, sau đó..
Hai tên vệ sĩ của Hạ Tâm Băng tốc độ quá nhanh, túm được bàn tay hất tóc của cô, giữ chặt lấy bả vai cô.
Âu Dương Sát Sát bị túm chặt cứng.
Mẹ nó!
Từ nhỏ đến lớn còn chưa có tên đàn ông thối tha nào dám gò ép người cô như thế này!
Cô lập tức phát giận, sức mạnh của bạo lực quả nhiên hiệu quả, chỉ nghe thấy tiếng ra đòn phập phập, tiếng đau rên rỉ lập tức vang lên.