Editor: Tuna
Trên mạng một mảnh âm thanh thổn thức.
Hiện tại, Hạ Tâm Băng ở trong văn phòng của Tinh Huy, cũng vừa mới nhìn thấy cái video thứ nhất trong sảnh đường ở Hoa Nghị.
Bà cảm thấy vô cùng phẫn nộ!
Lập tức liền gọi điện thoại đi, phát giận với Đặng Uyên:
“Ông làm gì vậy? Không phải nói là đã xóa video rồi sao?! Tại sao lại như vậy!”
Đặng uyên run sợ mở miệng:
“Hạ tổng, bà nghe tôi nói, không phải bà đã tận mắt nhìn thấy tôi xóa bỏ video sao, sao tôi có thể giở trò, giờ bà phát giận với tôi cũng không có ý nghĩa gì! Bà xem, có phải là do bọn nhà báo quay được hay không?”
Hiện tại Tinh Huy đang trong giai đoạn thu mua Hoa Nghị, cổ phần trong tay Đặng Uyên, dùng giá gốc bán đi, không duyên cớ kiếm lời 20% tiền, cao hứng còn không kịp, sao có thể đi quản chuyện khác?
Hạ Tâm Băng cũng biết, chuyện này không có khả năng là Đặng Uyên làm, chỉ là bà cảm thấy tại sao mình lại xui xẻo như vậy.
Tựa như rõ ràng làm chuyện xấu, tìm đủ mọi cách để đảm bảo nó không lộ ra rồi, sao đó yên tâm thoải mái hưởng thụ, nhưng rốt cuộc mọi chuyện vẫn bị lộ ra!
Loại cảm giác này!!!
Hạ Tâm Băng nhíu mày, cúp điện thoại, chỉ cảm thấy bực bội không thể chịu nổi.
Hai tay bà đặt trên đầu, dùng lực xoa xoa, cuối cùng đột nhiên đứng lên, lập tức đập hết tất cả đồ vật trên bàn!
Âm thanh đồ rơi rất lớn, lam cho thư kí ngoài cửa giật nảy mình!
Hạ Tâm Băng lập tức đứng lên, đi ra ngoài.
Nhân viên của Tinh Huy đang thảo luận chyện gì đó, Hạ Tâm Băng vừa đi ra, những người đó liền lập tức giải tán!
bước chân Hạ Tâm Băng khựng lại, chỉ cảm thấy những ánh mắt xung quanh giống như đều đang trào phúng bà, chê cười bà.
Hạ Tâm Băng cắn môi, ánh mắt sắc bén xem xét ở khắp nơi, đám nhân viên lập tức cúi đầu, chuyên tâm làm việc.
Hạ Tâm Băng chỉ cảm thấy tâm tình càng lúc càng khó chịu, liền đi đến văn phòng của Phí Đằng.
Phí Đằng nhìn máy tính, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hạ Tâm Băng đi vào, liền tức khắc nhắc mãi:
“Những chuyện trên mạng đều là nói xằng nói bậy! Phí Đằng, anh giúp em
tra một chút xem rốt cuộc là ai đang chửi bới em”.
Lời này của bà vừa nói ra, Phí Đằng lại đột nhiên mở miệng:
“Trước lúc Phẩm Trúc xảy ra chuyện, em thật sự không có gặp qua nó?!”
Hạ Tâm Băng sửng sốt.
Sau đó liền cảm thấy ủy khuất.
Bà vốn dĩ cho rằng khi mình đi vào nơi này, khẳng định Phí Đằng sẽ an ủi bà, nhưng không nghĩ tới thứ nghênh đón bà lại là những lời chất vấn!
Không biết vì cái gì, lúc này trong đầu Hạ Tâm Băng đột nhiên liền biểu hiện ra hình ảnh lúc bà với Đặng Hi Thần nhận thưởng xong, Phong Hầu liền đến đó đón bà.
Bà kiêu ngạo vô cùng, Phong Hầu một câu cũng không nói, chỉ là cười cười nhìn về phía bà.
Trước kia cảm thấy khuôn mặt Phong Hầu kia, đâu đâu cũng tràn ngập hương vị nhà giàu mới nổi, nhưng tại lúc đó, bà lại cảm thấy, Phong Hầu lớn lên thật sự rất có hương vị.
Ngay lập tức Hạ Tâm Băng sửng sốt, sau đó đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Bà đứng thẳng người:
“Anh có ý gì?”
“Có phải do mấy chyện ở trên mạng không? Phí Đằng, em với anh kết hôn nhiều năm như vậy! Anh lại không tin tưởng em?! Tại sao lại tin những chuyện hư hư ảo ảo trên mạng!”
Phí Đằng nhìn cái người đàn bà dối trá này, quan hệ của hai người vốn là máy ngày nay đã hòa hoãn không ít, ông vốn dĩ cho rằng Hạ Tâm Băng thật sự bị kích thích do chuyện Phẩm Trúc qua đời, cho nên mới trở nên tính toán chi li, mẫn cảm lại bá đạo.
Nhưng không nghĩ tới, đến tận lúc này rồi, bà ta vẫn là một bộ dáng bá đạo không nói lí, luôn mồm nói dối!