Editor: Ngạn Tịnh.
Ngay cả Bạch Tưởng nhìn qua giống như mỹ nữ cổ điển kia, cũng đều nói đỡ cho Duật Cảnh Viêm.
Đáng thương cho chính mình, cái gì cũng không thể giúp đỡ Phong Kiêu,
Nghĩ đến đây, cô liền cúi thấp đầu xuống, có chút không cao hứng.
Giống như, giống như, từ sau khi quen biết Phong Biết, vẫn luôn là đối phương trợ giúp mình. Bản thân đã giúp được gì cho anh?
Cô không cao hứng, đặt ở trong mắt Phong Kiêu. Anh lại cảm thấy buồn cười,
Cảm xúc của vật nhỏ đúng là trời tháng sáu, thay đổi thất thường!
Vừa rồi còn hứng thú bừng bừng, hưng phấn mười phần, hiện tại âm trầm như vậy.
Anh vươn tay sờ sờ đầu An Mộc, “Làm sao vậy?”
An Mộc thở dài, “Anh nói, em có thể giúp được gì cho anh?”
Phong Kiêu nghe nói thế, nháy mắt hiểu rõ cô suy nghĩ cái gì, lập tức cười ha ha, “Hiện tại em cần làm, chính là đỏ tía, sau đó kiếm thật nhiều tiền cho FAE!”
An Mộc:... Được rồi, cô cũng chỉ có chút giá trị này!
Phong Kiêu nhìn cô cảm xúc vẫn âm trầm như cũ, khóe môi cong lên, vươn tay kéo cô vào trong lòng mình, “An Mộc, như bây giờ là tốt rồi. Anh không cần em phải làm gì cho anh, chỉ cần em sống thật tốt, thật khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi”
An Mộc lập tức nước mắt lưng tròng. Huhu, loại lời nói âu yếm đột ngột này, sao cô nghe vào lại thấy cảm động như vậy chứ?
Nhưng chợt, loại cảm động này liền biến mất không còn.
Bởi vì câu nói kế tiếp của Phong Kiêu: “Mỗi ngày để anh được thượng một người phụ nữ vui sướng, anh cũng sẽ vui sướng. Thượng một phụ nữ suốt ngày sầu khổ, tâm tình anh cũng sẽ áp lực cực độ”
An Mộc:...!!!!!
Một tay đẩy Phong Kiêu ra, “Anh cái tên xấu xa này!”
Phong Kiêu lập tức cười haha lên!
Nhưng kết cục của việc đùa giỡn An Mộc chính là, sau khi về tới chung cư, hai người lên lầu. Lúc đi đến phòng 809, An Mộc đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, “Ai?”
Phong Kiêu lập tức cảnh giác quay đầu lại, một tay bảo hộ An Mộc ở phía sau.
Sau đó
liền nghe thấy...
Rầm!
Cửa phòng 809 đóng lại, tiếng An Mộc truyền từ trong ra, “Trở về phòng của anh mà ngủ đi! Tối hôm nay không được bước vào phòng em!”
Phong Kiêu:...
An Mộc tránh ở cửa, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.
Vừa rồi cô chỉ là muốn đánh lạc sự chú ý của Phong Kiêu, sau đó nhốt anh ở ngoài cửa. Nhưng không ngờ tới động tác theo bản năng của Phong Kiêu, chính là bảo hộ cô ở góc chết.
Loại hành động theo bản năng này, so với những lời âu yếm của anh, càng khiến người khác thêm cảm động.
Này chứng minh, ở trong lòng anh, bản thân quan trọng hơn tất cả.
Nhưng là!
Bản thân nói anh về phòng 808, anh thế mà thật sự đi?
Cũng không thể cầu xin mình sao?
An Mộc bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, vọt vào phòng tắm rửa xong, liền nằm trên giường sinh hờn dỗi.
Người đàn ông tự đại này, vĩnh viễn cũng không biết cúi đầu là gì sao?
Trong cơn mơ màng, đột nhiên nghe thấy ở cửa vang lên thanh âm. Còn chưa kịp phản ứng, một bóng dáng quen thuộc đã bổ nhào vào mình, kéo cô vào lồng ngực đối phương.
“Vật nhỏ, lá gan cũng to hơn rồi, cũng dám nhốt anh ở ngoài cửa, xem anh thu phục em như thế nào!”
Dứt lời, liền phong bế môi của An Mộc.
Hôm nay hiếm khi An Mộc chủ động dây dưa với đối phương, không nói hai lời hôn đáp trả, hai tay ở trên ngực anh ma sát.
Đây là một đêm tình cảm mãnh liệt, đồng thời, cũng là một đêm khiến người khác huyết mạch dâng trào.