Editor: Tuna
An Mộc cố gắng thở đều để bình tĩnh lại, tiếng đập cửa lại đến:
“Tiểu Mộc Mộc, mẹ tới rồi, mau mở cửa a!”
An Mộc lúc này mới ra, vẻ mặt mỉm cười:
“Bác gái, người đã tới!”
Đặng Hi Thần đi vào tới, nhăn mày:
“Tiểu Mộc Mộc, sao con lại chậm như vậy?”
Sau đó tầm mắt vừa chuyển, thấy được bình hoa bách hợp, lập tức kinh ngạc:
“Đây là ai tặng?”
An Mộc:……
“Là do công ty phát.”
Đặng Hi Thần nga một tiếng, cởi áo khoác, thay đổi dép, đem túi xách ném qua một bên, đánh giá khắp nơi:
“Ai nha, nơi này của con tuy là có chút nhỏ, nhưng mà thứ gì cũng có, nhìn qua rất ấm áp!”
An Mộc ha hả cười:
“Phải không.”
“Không tồi không tồi! Dủ cho một mình con ở rồi!”
Sau đó nhìn qua bàn cơm:
“Con làm cơm?”
An Mộc ha hả cười:
“Đúng vậy.”
Đặng Hi Thần nghi hoặc:
“Còn chén này là ai ăn?”
An Mộc tức khắc đứng thẳng thân thể:
“Con ăn,chờ lâu quá nên con đói bụng, cho nên liền ăn trước!”
Đặng Hi Thần tức khắc gật gật đầu:
“Đúng, cũng không nên chờ mẹ, con còn trẻ phải chú trọng thân thể, đói bụng thì phải ăn, chứ để dạ dày đói lả thì không tốt.”
Nói xong, bà ngồi xuống ở chổ của An Mộc lúc nảy,cầm lấy chén đũa mà lúc nảy An Mộc chưa động đến, sau đó bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói với An Mộc:
“Ai nha, món này con làm thật là ngon, mấy ngày không gặp, kĩ thuật nấu ăn lại tăng rồi!”
An Mộc ngây ngô cười:
“Đúng vậy.”
Đặng Hi Thần chỉ chỉ đối diện:
“Con có muốn ăn thêm chút nữa không?”
An Mộc thật đau khổ, ăn cái gì mà ăn? Cô chỉ nấu đủ cơm cho hai người thôi!
Tên Phong Kiêu kia còn ăn tận hai chén!
Hiện tại trong nồi đã không còn đủ cơm!
An Mộc lắc đầu:
“Con không ăn nữa.”
Đặng Hi Thần nhướng mày, tiếp theo liền bừng tỉnh:
“Tiểu Mộc Mộc a, có phải hay không không dám ăn a? Đừng sợ, thật ra con rất gầy rồi.”
An Mộc lập tức mở miệng:
“Dạ, đúng vậy, con đang trong thời kì giảm béo! Cho nên nấu cơm rất ít, chỉ còn lại một chén cho mẹ thôi.”
Cho nên, hay là người chia cho con nữa chén đi!
Con thật sự là đói quá!
Đáng tiếc, lời này nói ra, tốc độ ăn cơm của Đặng Hi Thần lại càng tăng:
“Ai nha nha, vậy con vẫn là ăn ít một chút
đi, thân là minh tinh dáng người rất quan trọng!”
An Mộc:……!
Đặng Hi Thần tựa như gió cuốn mây tan, đem đồ ăn ăn sạch bách, sau đó còn đem canh An Mộc hầm, uống hết một nửa.
Vì thế An Mộc đáng thương, cuối cùng chỉ có thể uống nữa bát canh!
Ăn uống no đủ, An Mộc thật cẩn thận dò hỏi:
“Bác gái, cũng đã trễ rồi, người xem……”
“Ai nha, đã 9 giờ a, thật là nhanh!”
Đặng Hi Thần kinh hô một tiếng, sau đó mở miệng:
“Không sao, hôm nay mẹ không đi.”
An Mộc:……
Người không đi, Phong Kiêu phải làm sao bây giờ?
An Mộc tức khắc làm ra một bộ dáng rất mệt:
“Bác gái, ngày mai con còn phải theo kịp hành trình, người xem……”
“Vậy buổi tối hôm nay con phải ngủ sớm một chút a!”
An Mộc tức khắc gật đầu, cho nên Phong mama, người nên đi đi thôi.
Nhưng Đặng Hi Thần lại phất tay:
“Ngươi đi ngủ của con đi, không cần lo cho mẹ, mẹ tự ngồi chơi một lát, sau đó sẽ qua bồi con ngủ!”
An Mộc:……!!
Đặng Hi Thần lập tức liền đặt mông ngồi ở trên sô pha, mở TV bắt đầu xem tiết mục giải trí phát lại 《 Cuối tuần khoái lạc 》.
An Mộc đành phải ngồi xuống cùng, nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng:
“Bác gái, có muốn ăn trái cây không? Chúng ta cùng nhau xuống lầu mua một chút đi.”
Hai người ra cửa, cũng tiện cho Phong Kiêu chạy đi a!
Đặng Hi Thần quay đầu nhìn về phía An Mộc:
“Con muốn ăn trái cây?”