Editor: Ngạn Tịnh.
Trong ánh mắt đen sâu thẳm của Hạ Thâm, lộ ra đắc ý.
Nếu đối phương tỏ ra thân thiết với mình, như vậy vừa hay có thể rửa đi một ít tai tiếng không tốt của mình ở trên mạng.
Rốt cuộc, hai người chúng tôi thân như vậy, các người nói tôi bắt chước cô ta, Đường Hạ người ta cũng không tức giận, các người tức giận cái gì?
Nếu đối phương địch ý mười phần với mình, như vậy vừa lúc để cô giả vờ nhu nhược, thiện lương.
Cho dù là thế nào, lúc này đây đến gần, cũng đều không có hại.
Đáng tiếc...
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, An Mộc cong môi cười, lời nói ra, khiến Hạ Thiên cảm thấy như bị một cái tát trời giáng ngay giữa đám đông. An Mộc chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo nghi hoặc: “Cô là....?”
Một câu phát ra, mọi người đều sửng sốt.
Đường Hạ thế nhưng không quen biết Hạ Thiên?!
Thế nhưng không biết cô ta?!!!
Cứ như vậy trong nháy mắt, tất cả mọi người đều muốn cười.
Hạ Thiên dựa vào Đường Hạ thượng vị, nháo đến ồn ào huyên náo. nhưng cố tình người ta là đương sự, một chút cũng không đem chuyện này để vào mắt! Thậm chí còn không quen biết cô ta có được không?
Thần sắc trên mặt Hạ Thiên biến đối, sau đó lập tức trở lại như cũ, không hổ là Bạch liên hoa, Lục trà kỹ nữ!
Cô ta chu môi, ủy ủy khuất khuất mở miệng, “Chị, chị không quen biết em? Em là Hạ Thiên á!”
An Mộc lại nhăn mày, “Hạ Thiên là ai?”
Hạ Thiên sửng sốt, “Mẹ của chị là cô của em đấy!”
An Mộc bừng tỉnh, “Thì ra là cô!”
Hạ Thiên lập tức thân mật bước lên, “Chị, rốt cuộc chị cũng nhớ ra em rồi? Chúng ta lúc còn nhỏ thường xuyên chơi với nhau, rất thân nha!”
An Mộc cười mở miệng, “Ngại quá, những chuyện trước năm tuổi, tôi đã không nhớ rõ nữa”
Sắc mặt Hạ Thiên lại cứng đờ.
Bên cạnh, có người ‘phốc’ một tiếng, cười ra tiếng.
Hạ Thiên quay đầu, nhìn thấy Diệp Đồng Đồng che miệng cười, nhìn về phía mình nói, “Hạ Thiên, trí nhớ của cô cũng thật là tốt. Bạn chơi từ lúc chưa đến năm tuổi, bây giờ đã lớn đến như vậy, mà vẫn còn thân thiết!”
Ý tứ của An Mộc rất rõ ràng, hai người lúc nhỏ có gặp qua, nhưng đã rất nhiều năm không có liên lạc.
Cho nên loại tư thái quen thuộc
này....
Hạ Thiên là một lần nữa muốn dựa vào Đường Hạ thượng vị! Loại tiết mục này, tất cả mọi người đều không phải ngốc tử có được không?
Hạ Thiên cảm nhận ánh mắt người bên cạnh nhìn mình, toát ra khinh bỉ, lập tức cảm thấy tức giận không chịu được!
Cô ta cưỡng chế sự tức giận trong lòng, lúc này mới đáng thương hề hề nhìn về phía An Mộc, “Chị, vậy chị còn nhớ ông bà ngoại của chị không? Từ sau khi chị xuất đạo mỗi bộ phim truyền hình hay điện ảnh, bọn họ đều xem hết đấy! Tất cả mọi người đều hy vọng chị về nhà thăm họ!”
Nghe những lời này....
Rõ ràng là cố ý muốn nói, người già trong nhà rất lương thiện, luôn thương nhớ cô, nhưng An Mộc lại lòng lang dạ sói, không biết trở về thăm trưởng bối.
An Mộc cong môi, ánh mắt u oán nhìn Hạ Thiên. Ngay lúc Hạ Thiên nghĩ cô sẽ tuôn ra chuyện mình cùng ông bà ngoại có mâu thuẫn, An Mộc đột nhiên buồn rầu mở miệng, “Ông ngoại bà ngoại đã sớm đuổi mẹ tôi ra khỏi cửa, thật ra...Tôi cũng muốn về thăm, chỉ là, cô cũng biết quan hệ của mẹ tôi và tôi... Ừm, vẫn là nên giữ khoảng cách mới tốt”
Nói còn chưa dứt lời, nhưng ý vị bên trong đã đủ để mọi người hiểu rõ.
Hạ Thiên nghe, cảm thấy bản thân thật muốn nôn ra một ngụm máu.
Cô ta sao có thể không biết xấu hổ như thế?!
Rõ ràng là không hợp với ông bà ngoại, giờ phút này lại nói ra chuyện tình với Hạ Tâm Băng, khiến cho cô ta như một người cháu chỉ vì muốn có sự hảo cảm của Hạ Tâm Băng mà không dám liên hệ với ông bà ngoại. Rửa sạch cho cô ta, rồi lại hắt nước bẩn lên đầu Hạ Tâm Băng!