Editor: Ngạn Tịnh.
Tin tức Weibo này, trong nháy mắt được tìm tòi nhiều nhất, bởi vì!!!
[Chuyện Cũ Của Năm Người] cùng [Thiên Trường Địa Cửu] giống nhau, đều là được cải biên từ tiểu thuyết bán chạy trên internet mà thành. Hơn nữa đề tài cũng không sai biệt lắm, đều là loại hình quân lữ. Hơn nữa!
Thời gian quay cũng không sai biệt lắm, cho nên lúc chiếu phim, có lẽ cũng không chênh lệch bao nhiêu ngày!
[Chuyện Cũ Của Năm Người] tuy răng là phim điện ảnh, nhưng chu kỳ quay phim vốn dĩ liên trường, rất giống với [Thiên Trường Địa Cửu], đều yêu cầu thời gian ít nhất là hai tháng.
Hơn nữa!
Người trong giới đều biết, màn ảnh lớn cùng màn ảnh nhỏ không giống nhau.
Đều là phim, nhưng phim điện ảnh, kỹ thuật diễn đều phải tốt hơn. Quay phim truyền hình, đều là tiểu minh tinh mới xuất đạo, hoặc là thần tượng kỹ thuật diễn không tốt thuộc phái bình hoa di động.
Cho nên, tin tức này vừa ra, trên mạng chỉ trong nháy mắt đều là lời mắng chửi Đường Hạ!
Càng tệ hơn nữa là!
Ngay cả Tôn tiền bối là người bình luận phim đã từng ca ngợi An Mộc không thôi, cũng nhịn không được vô cùng đau đớn lên án mạnh mẽ An Mộc đắm mình trụy lạc!
Trong suy nghĩ của Tôn tiền bối, An Mộc đã không biết nên quay cái gì, cho nên mới chọn quay một bộ phim truyền hình cẩu huyết như vậy. Qủa thực là không thể chấp nhận!
Trong lúc nhất thời, dân cư mạng đối với Đường Hạ nhận quay phim truyền hình, đều hiện ra thái độ phản đối!
Hơn nữa một bộ phận là fan nguyên tác, mạnh mẽ lên án quay phim truyền hình chính là hủy tiểu thuyết. Cũng kiên quyết tỏ vẻ, bọn họ tuyệt đối không đi xem!
Bình luận đối với Hạ Thiên trái lại tương phản với Đường Hạ. Bởi vì lựa chọn là điện ảnh, hơn nữa vừa mới xuất đạo thái độ khiêm tốn, trên mạng quả thực là khen ngợi như nước!
An Mộc nhìn, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Giống như ăn phải nửa con ruồi bọ, nuốt không xuống, phun không ra!
Loại cảm giác Hạ Thiên giống như thuốc cao bôi trên da chó dính trên người mình, quả thực quá ghê tởm!
Cô ta đóng phim điện ảnh thì cứ đóng, sao cứ phải liên lụy đến mình?!
An Mộc cảm thấy buồn bực, nhưng cố tình, cái gì cũng không thể nói, không thể làm.
Mấy ngày tiếp theo, An Mộc bận đến mức chân không chạm đất. Phải quay chụp họa báo, còn đại ngôn một
quảng cáo sữa bò.
Chờ đến lúc quay chụp xong hết, còn rất nhiều tiết mục mời cô đến. Đáng tiếc, đoàn làm phim [Thiên Trường Địa Cửu] đã chuẩn bị xong, sắp bắt đầu quay.
Vì thế An Mộc thu xếp một chút hành lý, ngày mai phải vào đoàn phim.
Suy nghĩ một chút, sắp tới phải tách ra với Phong Kiêu đến hai tháng, rất rất luyến tiếc. Cho nên tối hôm nay, hai người đều dùng sức lăn lộn.
Chuyện xong, hai người đều là mồ hôi đầm đìa.
An Mộc bò trên ngực Phong Kiêu, tay nhỏ họa vòng trên người anh, “Em phải rời khỏi hai tháng. Hai tháng này, anh chẳng phải là phải cấm dục?”
Phong Kiêu cong môi, “Cho nên...?”
“Anh sẽ không thừa dịp em không có ở đây, trộm nuôi tiểu tam chứ?”
Bàn tay to của Phong Kiêu đè đầu An Mộc lại, trong tiếng cười looj ra chút tà mị, “Cũng phải xem, hôm nay em có phải muốn ép khô anh hay không”
An Mộc:...
Bàn tay to của Phong Kiêu nhẹ nhàng mát xa bên hông An Mộc, khiến cô cảm thấy tâm thần nhộn nhạo. Thân thể giống như bị trừu đi cả xương cốt, tay cô bèn đẩy tay của Phong Kiêu ra, “Đừng nháo, ngày mai phải tiến tổ, anh là muốn em không bước đi được sao?”
“Ép không khô, em không sợ anh tìm người khác?”
“Anh dám!” An Mộc khoe khoang giơ đầu lên, “Nếu anh dám tìm người khác, em liền, em liền...”
“Liền cái gì?”
“Hồng hạnh xuất tường!”
Con ngươi hẹp dài của Phong Kiêu híp lại, “Em lặp lại lần nữa?”
An Mộc lập tức cảm thấy sau lưng âm trầm rét run. Nhưng nhìn bộ dáng của Phong Kiêu, cô cố chấp nâng đầu lên, “Hừ, nếu anh thật sự tìm phụ nữ khác, em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Phong Kiêu nhìn bộ dáng của cô, bỗng nhiên nhỏ giọng cười.