Editor: Ngạn Tịnh.
Nghe nói giọng nói đó, lời nói đó, tay đang nắm di động của An Mộc, chợt nắm chặt.
Tắm rửa...
Phong Kiêu vì sao lại tắm rửa?
Một suy đoán không tốt nảy ra trong đầu An Mộc, khiến cô cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau nhói.
Tuy rằng nói với bản thân, nhất định phải tin tưởng Phong Kiêu, anh không phải loại người như vậy. Nhưng ý tưởng đó, ý niệm đó, lại giống như bột phấn, dính chặt không buông.
An Mộc nắm chặt di động, nỗ lực nuốt một ngụm nước miếng. Lúc đang muốn nói chuyện, liền nghe đối diện tiếp tục truyền đến giọng nói, “Cô...”
Câu nói tiếp theo còn chưa nghe hết, di động liền lập tức cắt đứt!
An Mộc ngây ngốc cả người!
Giọng nói kia, là Phong Kiêu!
Cho dù như thế nào, Phong Kiêu cũng đang ở nơi đó của Lâm Đại Nhi!
Cô cúi đầu, nhìn di động trong tay, gọi lại, nhưng đối diễn đã tắt máy!
Tắt máy!!!
Là bởi vì sợ mình sẽ quấy rầy bọn họ sao, cho nên tắt máy?
An Mộc mờ mịt buông điện thoại, bộ dáng có chut ngốc, đại não như không đủ dùng.
Diệp Đồng Đồng giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, “Mộc Mộc, cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm tớ sợ!”
An Mộc hít sâu một hơi, cầm lấy di dộng, gọi điện thoại cho Vệ Uy. Cô nhất định phải rõ ràng chuyện là như thế nào. Điện thoại vừa được nhận, cô liền dò hỏi, “Phong Kiêu đang ở đâu? Anh ấy đang làm gì? Anh ấy đang ở với ai?”
Ba vấn đề cùng nhau tuôn ra, vứt đến trên mặt khiến Vệ Uy há hốc mồm.
Trầm mặc một chút, hắn mới mở miệng, “Tôi không biết”
An Mộc cực kỳ kinh ngạc, “Anh không biết? Anh không phải là thư ký của anh ấy sao?”
Vệ Uy ho khan một tiếng, “Tôi đang ở Hoàng Điếm”
“Cái gì?” An Mộc kinh ngạc kêu ra tiếng, sợ tới mức Diệp Đồng Đồng đánh rơi ipad lên giương
Vệ Uy bất đắc dĩ mở miệng, “Tôi vừa đến, đang ở dưới khách sạn”
An Mộc:...
Quay đầu, nhìn Diệp Đồng Đồng tuy rằng một tay cầm ipad, nhưng tay kia đã bắt được khoai tây lát trong phòng của mình, giống như một con chuột, nhai nhóp nhép. Lúc An Mộc nhìn qua, Diệp
Đồng Đồng đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh. Ánh mắt như vậy...
Diệp Đồng Đồng mở miệng, “Vì sao tớ lại có dự cảm bất hảo như vậy?”
An Mộc gật đầu.
Diệp Đồng Đồng nháy mắt mở miệng, “Không phải là, Vệ Uy muốn tới chứ?”
An Mộc cười, “Thật thông minh, đáp đúng rồi!”
Diệp Đồng Đồng:...
Ngây người hai giây, sau đó hai giây tiếp theo chính là, dùng sức đổ khoai tay lát vào miệng mình. Đổ đến mức đầy ắp, sau đó dùng sức nuốt xuống. An Mộc chính mắt nhìn thấy, người nào đó trong vòng hai phút đồng hồ xử lý xong một túi khoai tay lát.
Sau đó lại uống thêm mấy ly soda, liền vọt vào WC súc súc miệng.
Ting, ting!
Chuông cửa vang, Diệp Đồng Đồng vui sướng lao ra từ phòng vệ sinh. Mở cửa phòng, sau khi thấy thân hình của Vệ Uy, câu đầu tiên nói chính là, “Tôi không có ăn vụng!”
An Mộc:...!!!
Trước đó chuẩn bị vô cùng tốt, nhưng tại sao lại nói một câu vẽ rắn thêm chân như vậy!
Mà nhìn lại Vệ Uy, rõ ràng có thể nhìn thấy đối phương có rút khóe miệng, sau đó đánh giá cô nàng một chút, “Thật sự chỉ theo thực đơn, không có ăn vụng?”
Diệp Đồng Đồng gật đầu không ngừng, tỏ vẻ bản thân không có quyết tâm ăn vụng.
“Nhưng là vì sao cô lại béo như vậy?” Vệ Uy mở miệng, “Xem ra phải khấu trừ sữa chua mỗi ngày”
Diệp Đồng Đồng:...!! Khóc không ra nước mắt!!!
An Mộc đứng ở giữa liếc trộm hai người, phát hiện Vệ Uy tuy rằng đích xác thiết diện vô tình như Đồng Đồng nói, nhưng là... Vì sao cô lại cảm giác được, lại có nhàn nhạt sủng nịnh như vậy chứ?!