Editor: Ngạn Tịnh.
(*)Quyền chân dung: (hay còn gọi quyền sử dụng hình ảnh) bạn cần phải biết rõ về tình trạng bản quyền của hình ảnh. Bạn phải chắc chắn là bạn là người tạo ra hình ảnh đó, hay là được cho phép sử dụng, tuyệt đối tránh lấy hình không có nguồn gốc rõ ràng từ mạng toàn cầu, tránh vi phạm bản quyền.
(Search Quyền ảnh để biết thêm thông tin chi tiết)
Nhưng Hạ Thiên vẫn tích cực lấy di động ra, tính đăng lên Weibo.
Vệ Uy đứng trong đám người, mày nhăn lại, đưa nước trái cây cùng nước rau cần cho Diệp Đồng Đồng, bước lên một bước, duỗi tay đoạt lấy điện thoại của Hạ Thiên.
Hạ Thiên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông uy mãnh như vậy, sắc mặt trắng nhợt, tiếp đó lại nhu nhược mở miệng, “Vị này... Anh đoạt di động của tôi làm gì?”
Vệ Uy hừ lạnh một tiếng, “An tiểu thư đồng ý cho cô chụp ảnh cô ấy sao?”
Hạ Thiên bày ra bộ dáng cực kỳ ủy khuất, “Tôi chỉ là giúp chị ấy tô đẹp hình tượng một chút thôi. Tất cả mọi người đều nói chị ấy là bình hoa, tôi chỉ muốn cho mọi người xem, chị ấy vì diễn phim, đã nỗ lực đến nhường nào.”
Nhìn bộ dáng mảnh mai của cô ta, mọi người đều nhất trí tỏ vê, da mặt cũng thật dày!
Đoàn trong đoàn phim bên kia, một người cũng không mở miệng nói giúp cô ta.
Hạ Thiên:...
Tất cả mọi người đều là người trong giới, tình huống diễn thật hay giả ai mà chẳng phân biệt được?
Hơn nữa Hạ Thiên này cũng quá giả rồi. Trước không nói đến cô ta diễn đạt không, nhưng cô ta cùng Đường Hạ, căn bản là bất hòa, sao có thể chủ động trợ giúp Đường Hạ?
Vệ Uy xóa bức ảnh xong, mới ném trả điện thoại lại cho Hạ Thiên, “Nếu cô còn dám tự mình truyền đi ảnh chụp của Đường Hạ, chúng tôi sẽ truy cứu quyền chân dung của cô!”
Sắc mặt Hạ Thiên trắng bệch, tức đến toàn thân run rẩy.
Trơ mắt nhìn nhóm người đi đến khách sạn, tức giận nắm chặt nắm đấm.
Phía sau Hạ Thiên, tiểu trợ lý tiến đến bên cạnh cô ta, “Chị Hạ Thiên, chị đừng tức giận, chị...”
“Tôi tức giận cái gì?” Hạ Thiê tức giận lung tung, “Nhạc Tư, cô nói, tôi tức giận cái gì chứ? Con mắt nào của cô thấy tôi tức giận?!”
Lời nói không nói lý lẽ như vậy phát ra, tiểu trợ lý Nhạc Tư cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám nói thêm cái gì.
Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn di động của mình, “Tên bảo tiêu kia tốt nhất đừng rơi vào tay tôi, nếu không!”
Nhạc Tư
ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Thiên một cái, “Chị Hạ Thiên, người bảo tiêu kia, xem khí chất không giống như là bảo tiêu bình thường. Chị, chị tốt nhất vẫn là đừng trêu chọc anh ta...”
“Cái gì gọi là trêu chọc?” Hạ Thiên quay đầu lại, hung tợn trừng mắt với Nhạc Tư, nhưng sau đó lại sửng sốt, “Cô vừa nói cái gì?”
Nhạc Tư sửng sốt, “A?”
“Cô vừa mới nói bảo tiêu kia... “ Hạ Thiên nhíu mày, tên bảo tiêu kia đích xác vừa thấy liền không phải bảo tiêu, khí chất trên người thật lãnh diễm.
Nhạc Tư ngây thơ mờ mịt mở miệng, “Người bảo tiêu kia, nhìn qua không giống người thường. Tôi thấy mọi người chung quanh đối với anh ta rất cung kính”
Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, “Cô nói, có thể nào hắn cùng với Đường Hạ...?”
Nhạc Tư sửng sốt, “A?”
Hạ Thiên nhìn thấy bộ dáng như đầu gỗ của cô, lập tức càng thêm phiền lòng, “Thật không biết cô làm trợ lý như thế nào. Cô nhìn trợ lý A Băng của Đường Hạ xem, bộ dáng cơ linh như vậy, vừa rồi thật ra bức ảnh đó tôi chụp không được gì cả! Nhìn lại cô đi, thật đúng là một đứa ngốc đầu ngỗng!”
Nói xong, liền bước lên phía trước.
Nhạc Tư đi theo phía sau cô ta, thật cẩn thận tìm từ, “Chị Hạ Thiên, chị đừng luôn đối chọi với Đường Hạ như vậy có được không? Hiện tại Đường Hạ là gà nướng đang chín trong vòng giải trí, chị cứ luôn tìm chuyện gây sự với cô ấy, thật không tốt. Đường Hạ xinh đẹp như vậy...”
Hạ Thiên quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn, “Xinh đẹp?”
Nhạc Tư nhanh chóng vuốt mông ngựa, “Đương nhiên không xinh đẹp bằng chị Hạ Thiên”
Hạ Thiên nhìn ánh mắt lập lòe của đối phường, liền biết đối phương không nói thật!
Hạ Thiên chỉ cảm thấy từng trận bực mình!
Đúng vậy!
Từ nhỏ đến lớn, phàm là người gặp qua mình, đều nói chưa từng gặp qua cô bé này tinh xảo lại xinh đẹp như vậy.