Edit: Phong Nguyệt
Giọng nói của cô, đang run rẩy, “Cho tôi đi, nếu không, nếu không tôi giết anh trước, rồi sau đó tự sát!”
Phong Kiêu dường như nghe được trò cười, anh đi về phía trước một bước, đột
nhiên cầm tay An Mộc, “Nha đầu ngốc, giết ta, liền có thể rời đi, còn tự sát làm gì?”
Đầu của hắn, đè vào họng súng, “Nổ súng đi!”
Tròng mắt của An Mộc, đột nhiên trừng lớn.
Khẩn trương nhìn chằm chằm người nắm lấy tay của cô, tay cô rốt cuộc run rẩy lên, “Anh, anh……”
“Nổ súng!” Anh ta khẽ quát một tiếng, tiếp theo cầm ngón tay của cô, đột nhiên chụp cò súng.
“A a a!” An Mộc rốt cuộc nhịn không được, thét chói tai, cô dùng sức đẩy anh ta, gắt gao nhắm mắt lại, hạ cò súng xuống!
An Mộc sợ tới mức toàn thân đều phát run, hai tay nắm súng lục, vô lực rũ xuống trước mặt.
Nhưng nửa ngày, không nghe được tiếng súng.
An Mộc nơm nớp lo sợ mở to mắt, liền nhìn đến một người trong phòng, đang nhún nhún bả vai.
“Ha ha ha!” Phong Kiêu rốt cuộc cười ra tiếng, chỉ vào An Mộc châm biếm nói, “Không có lên đạn, cô mở bằng gì?!”
Sau khi cười xong, anh lại cười lạnh, “Giết người không được, cô nên ngoan ngoãn làm một con chim hoàng yến đi, dẫn đi!”
Có vệ sĩ, hướng An Mộc đi tới.
Hôm nay thế giới quan của An Mộc hoàn toàn bị phá vỡ, nhìn chung quanh một
đám người đang cầm súng lục, cô phát hiện chính mình ở trước mặt bọn họ, tay trói gà không chặt!
Trong lòng, đột nhiên liền sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt bất lực.
Loại cảm giác này, bất quá trong nháy mắt, lan khắp toàn thân!Có lẽ là áp lực bị đè nén quá lâu, cũng có lẽ là tình huống hôm nay quá
kích thích, càng có lẽ cô không có gặp được một cái mồi dẫn lửa, trong
lòng dâng lên nhiều loại cảm
xúc, đột nhiên lập tức toàn bộ cảm xúc
trong lòng dâng lên.
An Mộc cũng không biết chính mình có sức lực cùng can đảm như thế, thế nhưng đột nhiên liền hung hăng ném súng lục trên mặt đất!
Cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, cô đặt mông ngồi dưới đất, mở miệng, “Oa” một tiếng, liền khóc lớn lên!
Thoáng một cái, nhưng lại ra ngoài dự kiến của bọn vệ sĩ, từng người ở đó, không biết nên làm cái gì.
Phong Kiêu nghe được tiếng khóc, lại nhìn cô ngồi dưới đất.
Lại thấy cô khóc thập phần thương tâm, nước mắt nước mũi chảy ra.
Thậm chí, cô vừa khóc vừa la to, “Các người đều khi dễ ta! Đều khi dễ ta! Không ai quan tâm ta, không ai yêu quý ta!”
“Cha mẹ, các người vì cái gì liền bỏ rơi ta!”
“Cha, con nhớ người!”
“Mẹ, con nhớ người!”
Tám năm tích lũy nước mắt, dường như trong nháy mắt, vỡ đê.
Nước mắt của cô, giống như không ngăn được, liên tục chảy xuống.
Tủi thân, oán niệm, bất lực……
Tiếng khóc của cô, giống như tiếng kêu gào thê lương, truyền đến trong tai của tất cả vệ sĩ.
Cũng không biết khóc bao lâu, cảm giác nước ở trong cơ thể, toàn bộ đều khóc ra hết, An Mộc lúc này mới ngừng việc khóc.
Mọi người chung quanh, không biết khi nào đã rời khỏi.