Editor: Tuna
Phong Kiêu đem súng lục thu hồi lại, nhìn thấy bộ dáng của anh ta, ghét bỏ mắng một tiếng phế vật, lúc này mới mở miệng:
“Còn không mau cút đi!”
Hai chân của Phong Tử Khiêm mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, miệng mở ra, hai hàm răng lập cập:
“Chân, chân mềm nhũn rồi. Đi, đi không được……”
Lệ quang trong mắt Phong Kiêu chợt lóe.
An Mộc liền túm chặt cánh tay Phong Kiêu, quơ quơ.
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng, lúc này mới kéo tay An Mộc, lên xe.
Sau khi lên xe, Phong Kiêu liếc mắt nhìn An Mộc:
“Sao nào, luyến tiếc sao, sợ anh giết nó?”
An Mộc:……
Cái người đàn ông bá đạo không nói lý lẽ này! Anh rõ ràng không thật sự muốn giết Phong Tử Khiêm, bây giờ lại tìm chuyện với cô!
An Mộc quay đầu, cười tủm tỉm mở miệng:
“Không phải luyến tiếc, chỉ là cảm thấy anh ta không đáng để tay anh bị ô uế.”
Phong Kiêu lúc này mới hừ lạnh một tiếng.
An Mộc mím môi, mở miệng nói:
“Thật ra, Phong Tử Khiêm người này, nhát như chuột, anh hù dọa anh ta thành như vậy, anh ta khẳng định là cái gì cũng không dám nói.”
Phong Kiêu gật gật đầu.
Hai người lén gặp nhau mấy buổi tối ở biệt thự của Phong Kiêu, Phong Kiêu liền không thể không trở về Bắc Kinh.
May mà đoàn phim cũng chỉ còn nữa tháng nữa là xong, đến lúc đó An Mộc cùng Phong Kiêu lại gặp nhau ở Bắc Kinh rồi.
Cho nên thời điểm hai người cáo biệt, thật ra cũng không có quá lưu luyến chia tay.
Mà một ngày kia, An Mộc bởi vì ban ngày phải quay phim, cho nên không có thể đi tiễn Phong Kiêu.
Đến buổi tối, trở lại đã lâu khách sạn cư trú, An Mộc còn cảm thấy có chút không thích ứng.
Nhìn khách sạn trống rỗng, An Mộc Diệp gọi điện thoại cho Đồng Đồng:
“Sao còn chưa qua vậy?”
Lời này vừa mới nói ra, ở cửa liền có tiếng gõ.
Mở cửa phòng, quả nhiên thấy Diệp Đồng Đồng đứng ở bên ngoài, ôm gối đầu, mặc áo ngủ hình con gấu, cầm di động cười tủm tỉm nhìn cô.
Một vọt vào tới, Diệp Đồng Đồng liền cảm thán:
“Mộc Mộc, tớ đã vài ngày không được ăn vặt rồi, gầy mất rồi!”
Nbuổi đêm, có Diệp Đồng Đồng ở bên, sẽ không cô đơn nữa.
Diệp Đồng Đồng ăn một thùng khoai lát, lại uống hai ly nước, lúc này mới vọt vào buồng vệ sinh đi tắm rửa.
Đúng lúc này, di động
của An Mộc đột nhiên vang lên.
Cô nhìn thấy là số lạ, không định bắt máy.
Nhưng điện thoại đã vang lên không ngừng, cô liền tiếp.
Điện thoại chuyển được, đối diện liền vang lên một đạo biến thanh thanh âm:
“An Mộc.”
Thanh âm chắc chắn, ngữ khí rất giống mỗi lần Phong Tử Khiêm gọi cô.
An Mộc sửng sốt:
“Anh là ai?”
“Mày, con đĩ này!”
Thanh âm đối diện tức giận mắng:
“Chú cháu loạn luân, đồ không biết xấu hổ!”
An Mộc sắc mặt tối sầm:
“Phong Tử Khiêm, anh cho rằng anh đổi giọng là tôi không nhận ra?”
Đối diện liền khựng lại, tiếp theo cười lạnh hai tiếng, trong thanh âm lộ ra điên cuồng:
“An Mộc, tôi gọi cuộc gọi này chính là muốn nói cho cô, cô có bao nhiêu khôi hài!”
An Mộc nghi hoặc nhíu mày, liền nghe được thanh âm đối diện:
“Cô có biết, người đàn ông mà mỗi tối cô hầu hạ, rốt cuộc là ai? Cô biết anh ta là cái gì lai lịch sao? Cô nhận kẻ thù làm chồng, chính là chuyện đáng chê cười nhất trên đời này!”
“Anh có ý gì?!”
Thanh âm An Mộc trầm xuống.
“Ý tứ chính là……Cô cho rằng tai nạn xe của ba mẹ cô năm đó, đều là trùng hợp sao? Để tôi nói cho cô biết, thời điểm ba mẹ cô bị tai nạn, Phong Kiêu cũng ở thành phố C!”
An Mộc nghe nói như thế, cả người cứng đờ:
“Anh nói cái gì? Anh nói rõ ràng cho tôi!”
Nhưng cố tình, đối phương lại lập tức, cắt đứt điện thoại!
An Mộc sắp điên rồi, nhanh chóng gọi lại, nhưng đối diện cũng đã tắt máy.
Thân thể An Mộc giống như bị rút hết sức lực, xụi lơ ở trên giường.