Editor: Tuna
Đi trên đường liền gặp tai nạn xe, Phong gia lại luôn miệng nói ba mẹ cầu bọn họ nhất định phải vâng theo cửa hôn sự này.
Tất cả đều là lời nói dối!
Chẳng lẽ nói……
An Mộc tạch đứng lên, cô không chút do dự cầm lấy di động, gọi cho Phong Kiêu.
Điện thoại qua, rất nhanh liền có người nhận, An Mộc trực tiếp sảng khoái mở miệng:
“Năm đó, có người ám sát anh, các anh đi đường nào?”
Phong Kiêu trả lời rất cơ trí, không có một tia tạm dừng:
“Thanh hoa.”
An Mộc cảm thấy mình giống như lập tức bắt được hy vọng:
“Xác định là nó?”
Phong Kiêu lập tức liền cười ra tiếng, trong thanh âm đều lộ ra nhẹ nhàng cùng thích ý:
“Xác định.”
An Mộc liền cười:
“Em đã biết.”
Thời điểm rời khỏi cục cảnh sát, An Mộc lắc lắc đầu.
Cái biện pháp này của Phong Tử Khiêm, thật đúng là âm ngoan lại tuyệt tình.
Nếu là người bình thường, biết cha mẹ chết cùng Phong Kiêu có quan hệ, khẳng định lặng lẽ điều tra, như vậy cũng chỉ có thể điều tra đến tai nạn xe cộ năm đó, thật là có người đua xe tạo thành. Nếu như vậy, như vậy mình khẳng định sẽ cùng Phong Kiêu nội bộ lục đục.
Nhưng cố tình An Mộc trắng trợn táo bạo mượn dùng thế lực của Phong Kiêu, điều tra rõ ràng, cũng đem sự tình năm đó, tra xét cái rõ ràng!
Trong mắt cô tràn ngập ý cười!
Phong Anh Hùng, liền vì tài sản của An gia, thế nhưng làm ra chuyện giết người!
Cô nắm chặt nắm tay, nói với Phong Kiêu qua điện thoại:
“Em muốn ông ta phải trả giá đắt cho chuyện ông ta đã làm!”
Thanh âm của Phong Kiêu cũng có chút trầm thấp.
Sự tình năm đó anh giao cho Phong Anh Hùng, liền không có lại quản, nhưng không nghĩ tới Phong Anh Hùng thế nhưng lợi dụng tai nạn xe của ah, làm loại chuyện này!
Quả thực là không thể tha thứ!
Thiếu chút nữa liền làm hại anh cùng vật nhỏ nội bộ lục đục.
“Em muốn thế nào?”
An Mộc dừng lại bước chân, nhìn về dòng người phía trước.
Hốc mắt cô, đột nhiên lập tức liền ướt át lên.
Chỉ vì lòng tham của Phong Anh Hùng, mà giết chết hai mạng người, từ chút thành tựu cô nhi ăn nhờ ở đậu, bị người khi dễ, khuất nhục lớn lên.
Oán hận ở trong lòng tích tụ nhiều năm như vậy, làm cô rốt cuộc nói ra bốn chữ:
“Giết người đền mạng!”
Cô tuy rằng không
phải thánh mẫu, nhưng đối với mạng người, rốt cuộc vẫn là khoảng cách quá xa với cô, cho nên như vậy một câu khinh phiêu phiêu nói, là có thể quyết định sinh tử một người, cô vẫn là cảm thấy có chút kinh tâm động phách.
Nói xong bốn chữ này, cô liền cảm thấy, dường như hết thảy nguyên bản khói mù đè ở trong lòng, trong nháy mắt toàn bộ tiêu tán.
Đúng.
Những chuyện trong quá khư, cũng đều đi qua.
Treo điện thoại, An Mộc liền đi biệt thự của Phong Kiêu.
Diệp Đồng Đồng đã tỉnh ngủ, đang tung tăng trong biệt thự, An Mộc vừa mới tiến vào, Diệp Đồng Đồng hứng thú vội vàng chạy tới:
“Mộc Mộc, Mộc Mộc, cái biệt thự này thế nhưng còn có bàn đu dây! Chúng ta đi làm đi!”
“Mộc Mộc, a a a, thế nhưng còn có nhà kính trồng hoa!”
“Mộc Mộc, thế nhưng còn có khoai lát!!……”
Thật giống bà ngoại Lưu lần đầu đến Đại Quan Viên (*), lại không làm cho người ta cảm thấy cô ấy tuỳ tiện không kiến thức, ngược lại xuyên thấu qua dáng hình cô ấy, dường như thấy được cánh bướm nhẹ nhàng ẩn hiện sau lưng, An Mộc áp lực tâm tình, cũng dần dần tốt hơn.
Hai người ở bên trong phòng khách biệt thự ăn đồ ăn vặt, biên tìm một ít phim nhựa xem học tập, đây là An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng trước mắt ở bên nhau lạc thú duy nhất.
Ăn ăn, liền nghe được ở cửa ca một tiếng.
Diệp Đồng Đồng lấy vận tốc ánh sáng đem đồ ăn vặt toàn bộ chồng chất đến trước mặt An Mộc, ngồi nghiêm chỉnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm phim.
(*): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.