Editor: Quỷ Quỷ
Mấy người tới bệnh viện, cửa vừa mở ra, Diệp Đồng Đồng đã dẫn đầu đi vào.
Tốc độ này nhìn qua còn tưởng Diệp Đồng Đồng này lúc nào cũng tình thương mến thương, chẳng lẽ cô thực sự coi trọng người này?
Nhưng sự thật là, vừa vào cửa Diệp Đồng ĐỒng và Triệu Việt Thâm hai bên trái phải, cầm trong tay nửa nải chuối ăn ngon lành, má phình tướng, “Tớ chỉ biết rằng nơi nào có bệnh nhân thì nơi đó sẽ có nhiều đồ ăn ngon!”
An Mộc:…Quay đi quay lại đã ăn hết cái một nửa đấy rồi!
Triệu Việt THâm cười ôn hòa,”Ăn đi, vẫn còn nhiều lắm.”
Diệp Đồng Đồng lập tức gật đầu.
An Mộc không thèm nhìn Diệp Đồng Đồng nữa, bước lên trước kiểm tra vết thương của Triệu Việt Thâm một chút, chỉ thấy máu rỉ ra trên lớp băng gạc thật dày.
An Mộc mở miệng, “Vết thương thế nào rồi?”
“Chuyện nhỏ thôi mà, đừng lo.” Triệu Việt Thâm vẫn ôn hòa như vậy, “Bác sĩ nói một tuần nữa là tôi có thể xuất viện rồi, nhưng có lẽ một trăm ngày nữa cánh tay này mới có chút chuyển biến.”
Gân cốt bị thương đến một trăm ngày!
An Mộc vô cùng áy náy, “Cảm ơn anh!”
“Đừng khách khí.” Gương mặt Triệu Việt Thâm hơi hồng hồng, có chút ngượng ngùng, “Cô có bị hoảng sợ không?”
An Mộc thấy giờ này anh vẫn quan tâm mình như vậy, trong lòng thấy ấm áp, lắc đầu,”Không có việc gì.”
Triệu Việt Thâm lúc này mới gật đầu.
Nói mấy câu với Triệu Việt Thâm xong An Mộc và Diệp Đồng Đồng mới đi khỏi đó.
Vì phải chờ Triệu Việt Thâm xuất viện rồi mới quay nốt mấy cảnh phim cuối, hơn nữa lúc đó còn cần tới Triệu Việt Thâm để thực hiện những cảnh nguy hiểm, đạo diễn sẽ rất bận rộn nên sẽ không để tâm nhiều đến các cô.
Các đồng nghiệp trong đoàn làm phim vì chuyện của Triệu Việt Thâm mà đều ở lại.
Tối đến mọi người quây quần liên hoan, mọi người ăn uống nói chuyện sôi nổi, còn nói về Triệu Việt Thâm, An Mộc đột nhiên cảm thấy một mình anh ở trong bệnh viện nhất định rất cô đơn, vì vậy mới muốn đi thăm anh một chút.
Vì bệnh viện cách địa điểm quay phim không xa lắm, An Mộc vừa đưa ra chủ ý đã được mọi người hưởng ứng!
Vết thương của Triệu Việt
Thâm cũng không quá nặng, cũng cảm thấy không cần phải tĩnh dưỡng nhiều gì đó, hơn nữa bình thường anh thích náo nhiệt, huống hồ lúc này mới 7 rưỡi, mọi người đều hăng hái nhất trí đến bệnh.
Tới bệnh viện, thấy cửa phòng bệnh của Triệu Việt Thâm đóng, DIệp Đồng Đồng không kiêng dè đi tới đẩy một cái, cánh cửa không hề nhúc nhích, nên lấy tay vỗ vỗ vài cái.
Giọng Triệu Việt Thâm lập tức vang lên, có vẻ bất ngờ, “Tới đây tới đây!”
Lương Vi Ái nghe được mỉm cười, “Không biết có phải đang yêu đương vụng trộm rồi bị chúng ta phát hiện không? Tôi đã nói Triệu Việt Thâm đã có một cô bạn gái nhỏ mà!
Một lúc sau Triệu Việt Thâm mới mở cửa.
Gương mặt anh hơi ửng hồng, những ai từng có quan hệ yêu đương đều rất quen thuộc biểu hiện này, chỉ có Diệp Đồng Đồng ngây ngô mới hồn nhiên hỏi anh,”
“Triệu Việt Thâm, sao mặt anh lại đỏ? Chẳng lẽ vết thương bị nhiễm trùng?”
Triệu Việt Thâm liền trở nên lúng túng.
An Mộc nhìn DIệp Đồng Đồng cười thầm, đúng là!
Để “giải vây” cho Triệu Việt Thâm, An Mộc chỉ vào đống hoa quả trên bàn, “Tranh thủ lúc Vệ Uy không có ở đây, còn không mau ăn một quả chuối đi.”
Câu này hoàn toàn thành công trong việc dời sự chú ý của DIệp Đồng Đồng đi chỗ khác, tay chân mồm miệng lập tức trở nên bận rộn.
Triệu Việt Thâm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, thế nhưng ánh mắt cứ liếc về phía nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, An Mộc và Lương Vi Ái liếc nhau ăn ý.