Editor:Cà Chua
Trong tình huống tuyệt vọng nhất, con người luôn có thể bộc phát tiềm năng.
Cô quay đầu lại, hung hăng cắn vào cánh tay của một tên đang giơ lên đằng
trước, đến khi mùi máu tươi đã xộc lên trong khoang miệng, cô mới buông
đối phương ra!
“A!” Bảo Tiêu hét lên đau đớn, buông cánh tay cô ra.
An Mộc thuận thế hất tay kia của tên vệ sĩ ra, linh hoạt lật người một
cái, đã sang bên kia bàn, nhanh chóng nhặt túi sách, vội vàng tìm điện
thoại!
“Không được qua đây!” An Mộc vẻ mặt đanh lại, hoảng sợ
nhìn đám người, trên người cô thoát ra sát khí, tạm thời làm cho đám
người đột nhiên dừng bước, sau đó giọng nói cô lại vang lên:” Nếu không
tôi sẽ báo cảnh sát!”
Cô vừa dứt lời, cả không gian đột nhiên yên tĩnh được hai giây, lại lập tức vang lên một tràng cười ồn ào.
Hoàng Tam dường như thấy xung quanh tất cả đều có ý chê cười, ôm bụng cười
ngặt nghẽo rất phô trương:” Tôi vừa nghe được cái gì thế nhỉ? Cô vừa nói muốn báo cảnh sát?”
“Haha, Hoàng thiếu, anh nói không sai, đúng là cô ta nói muốn báo cảnh sát!”
“Nói cho cô nghe này Đường Hạ, tôi đã nói trước với cô rồi, chả lẽ tai cô có vấn đề sao? Hoàng thiếu là….”
An Mộc trong người càng uất ức:” Có quan hệ với lãnh đạo cấp cao thì đã
sao? Lũ các người tụ tập dâm – loạn, vi phạm pháp luật! cảnh sát có
quyền tới dẹp!”
Nói xong cô mặc kệ bọn chúng, cầm điện thoại lên lập tức báo cảnh sát.
Điện thoại vang lên hai hồi chuông đã có người nhấc máy, An Mộc tức khắc
hoảng sợ:” Tôi muốn báo nguy, ở đây đang có người muốn làm chuyện xấu
với tôi! Nơi này còn có nghi ngờ tụ tập dâm – loạn!”
“Được rồi cô gái, chúng tôi sẽ đến ngay”.
Nghe xong câu đó, An Mộc thở hắt ra.
Tắt điện thoại, An Mộc cất giọng:”Cảnh sát đang trên đường tới đây, các người nếu không muốn bị tóm thì hãy mau chạy đi!”
Cô nói xong, tất cả đều nhìn cô với ánh mắt chế giễu như cũ.
Chưa đầy mười phút, di động của Hoàng thiếu vang lên, Hoàng thiếu bĩu môi,
mở to loa, điện thoại vang lên giọng của đại đội trưởng:” Hoàng thiếu,
có người báo cảnh sát các anh có liên quan đến việc cưỡng hiếp, anh này, đừng có làm gì liên quan đến mạng người đó!”
“Yên tâm đi” Hoàng thiếu
cười hắc hắc:” Chúng tôi chỉ chơi chơi một chút thôi”.
An Mộc chứng kiến xong cuộc điện thoại thì hoàn toàn tuyệt vọng.Quả nhiên!
Cuộc sống vốn là không công bằng thế này sao?
Hoàng thiếu phất tay, tất cả bọn chúng lại hùng hổ tiến lại phía cô.
An Mộc giờ này hoàn toàn bất lực.
Thế giới này sao lại bất công như vậy, rõ ràng đã cố gắng rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là lũ vô nhân tính thắng thế!
Thật sự là……
Cô không thể khuất phục được!
An Mộc nghiến răng nhìn đám người chen chúc tiến lại, lập tức giơ điện
thoại lên vung tứ phía trước mặt tên đang gần cô nhất, sau đó lại nhanh
chóng lật người, thoắt cái đã tới bên cạnh mép bàn, cầm ngay lấy chai
rượu vang đỏ!
Choang!
Bình rượu bị cô hung hăng quăng mạnh vào vách tường, vỡ vụn.
Tay cô cầm một nửa chai rượu đã vỡ, phần đằng trước giương ra sắc nhọn, múa may chỉ vào mặt đám người đối diện:”Đừng tới đây! Nếu không tôi sẽ tự
sát!”
Toàn thân An Mộc lúc này đang run rẩy.
Bình rượu vỡ nát, mảnh pha lê cứa vào cánh tay cô, máu tươi tí tách chảy xuống dưới sàn.
Nhưng cô lại thản nhiên, bất giác trừng mắt nhìn đối phương.
Nhìn thấy bộ dạng liều mạng đó, cả thần thái dữ tợn, một lần nữa làm cho không gian tĩnh lại, không ai dám mạnh động.
______*________
Phong Kiêu đang ngồi trên ban công lộ thiên của ngôi biệt thự trung tâm thành phố.
Vắt chân chữ ngũ, tay cầm điếu xì gà, khói bay theo gió.
Mặt anh, ở đằng sau làn khói trở nên mờ ảo, khó ai có thể nắm bắt.