Editor: Quỷ Quỷ
Người Anh thường có dáng người cao dong dỏng, góc cạnh rõ ràng, những phụ nữ trẻ tuổi đều rất xinh đẹp.
Đôi con ngươi màu xanh nhạt, vô cùng có mị lực.
Người phụ nữ kia, mặc một bộ váy xếp bó sát, gợi cảm và xinh đẹp, lúc này đang áp sát cả người vào Phong Kiêu, thân thiết nói với anh điều gì đó.
Đứng bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông người Anh khác.
Người này thân hình cao to, tầm 1m9, mặc âu phục màu bạc, tròng mắt kia phảng phất một màu đỏ khiến tổng thể gương mặt anh ta vô cùng lộng lẫy. Nhìn người này An Mộc liên tưởng ngay đến quỷ hút máu trên phim ảnh.
Da thịt anh ta trắng nõn, mắt màu xanh nhạt, mái tóc vàng phiêu đãng, vừa cao quý ưu nhã lại vừa thần bí.
Đúng lúc này người đàn ông quay sang nhìn về phía An Mộc. Đồng thời Phong Kiêu cũng rời tầm mắt nhìn theo.
Hôm nay Phong Kiêu đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, che hết phần mắt và mũi, chỉ để lộ ra chiếc cằm tinh xảo, nhưng nó vẫn không hề che khuất được ánh sáng trong đôi mắt kia.
Ăn mặc như vậy đang nhiên trở thành tiêu điểm của toàn sân bay.
Nhưng anh không hề để tâm đến điều đó, thần thái vẫn ung dung thản nhiên.
An Mộc lại nhận ra ánh nhìn của Phong Kiêu lúc này có gì đó không đúng.
Anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, rồi cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ đang áp sát vào mình, anh đột nhiên hất tay ra, người phụ nữ kia liền mất đã ngã xuống.
Người phụ nữ thong thả đứng dậy, nói lớn, “Oh Phong! Anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!”
Phong Kiêu cười nhạt, đáp lại lưu loát bằng tiếng Anh,”Thật ngại quá, tôi chỉ dịu dàng với người phụ nữ của tôi thôi.”
Đáng tiếc cuộc đối thoại này An Mộc không hề nghe thấy. Cô còn chưa hết hụt hẫng vì sự thờ ơ trong mắt anh.
Cô cứ ngây người ra một lúc, sau đó, không có sau đó nữa…
Con người này!
An Mộc và Âu Dương Sát Sát liếc nhìn nhau, rồi Âu Dương Sát Sát kéo
vali định đi về phía Phong Kiêu. An Mộc chỉ biết đi theo sau, vẫn nhìn chằm chằm Phong Kiêu.
Nhưng một cái nhìn anh cũng không cho cô, chỉ là không ngừng trò chuyện với người đàn ông người Anh bên cạnh.
Tuy người đó cao hơn Phong Kiêu tầm vài cm, nhưng Phong Kiêu một thân âu phục màu đen đứng đó, ngẫu nhiên làm giảm khí thế bức người của người đàn ông kia một chút!
An Mộc nhìn dáng vẻ của anh ta, trong đầu hiện lên một tia sáng.
Cô rảo bước đuổi theo Âu Dương Sát Sát, cô ấy đã đến rất gần đám người kia, đang định mở miệng nói gì đó thì An Mộc đã kéo tay cô lại.
“Sát Sát.” An Mộ hô lên, ngẩng đầu liền chạm mắt người người đàn ông Anh Quốc kia, cô thấp giọng nói, “Sát Sát, người này không dễ chọc đâu, tuy dáng dấp đẹp mắt, nhưng chúng ta vẫn nên tìm người khác đi.”
Sau đó cô dùng vốn tiếng Anh nghèo nàn của mình nói với người đàn ông kia một tiếng “sorry”. Rồi dẫn Âu Dương Sát Sát đi về phía cửa.
Âu Dương Sát Sát khó hiểu nhìn An Mộc, “Làm sao vậy?”
An Mộc vẫn túm cánh tay cô, “Ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, cứ coi như không quen biết Phong Kiêu đi.”
Âu Dương Sát Sát tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng nhận ra An Mộc có chút căng thẳng. Vậy nên không nói gì thêm mà chỉ theo cô ra ngoài.
Trong sân bay.
Người đàn ông Anh Quốc nhìn theo bóng lưng hai người, khẽ ngẩn người, nói với Phong Kiêu, “Phong, hai cô gái châu Á kia thật đẹp, bọn họ hẳn là những người xinh đẹp nhất châu Á?”