Editor: Ngạn Tịnh
Phong Kiêu cùng Nicolas vừa tới dưới lầu khách sạn Oss, liền nhìn thấy một đoàn siêu xe màu đen, vây quanh một chiếc Bentley chậm rãi chạy đến.
Thế trận phô trương thế này, liền có thể nhìn ra người tới rất quan trọng. Phục vụ chung quanh khách sạn đều ngừng hô hấp, đồng thời nhìn về phía bên này.
Bentley dừng lại, Phong Kiêu bước xuống hai bước, tự mình mở cửa, khom lưng nhìn về phía người trong xe...
Trong đầu thoáng hiện lại lười An Mộc dạy cho anh, “Đầu tiên, anh phải thật sự tin, tin em chính là Hứa Nặc, thật sự là Hứa Nặc tới, như vậy mới chân chính khiến em trở thành Hứa Nặc, mới không bại lộ ra bất kỳ manh mối nào”
Hứa Nặc tới, thân là vãn bối, Phong Kiêu tất nhiên phải đích thân tiến lên tỏ vẻ tôn kính.
Thân thể Hứa Nặc không tốt, cho nên lúc ra ngoài đều dùng xe lăn. Anh vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy phía sau có người bước xuống, cung kính mở cửa xe sau xe, lấy ra một chiếc xe lăn, đẩy đến trước cửa Hứa Nặc.
Nhìn thấy chiếc xe lăn này, Nicolas liền cả kinh.
Xe lăn của Hứa Nặc, toàn bộ đều được bọc bằng da dê, cả nước không có mấy bộ.
Xem ra, người tới thật sự là Hứa Nặc.
Gã nheo lại đôi mắt, nhìn về phía người trong xe.
Đầu tiên, ra chính là một cái chân.
Chân mang một đôi giày da màu đen. Lên trên một chút, chính là một chiếc váy dài. Chỗ mắc cá chân lộ ra khỏi váy, có thể thấy được dấu vết của tuổi già. Làn da tuy rằng trắng nõn, lại có chút nhăn.
Thật đúng là Hứa Nặc, mới có làn da như vầy.
Anh quốc nhìn người nước ngoài, đều là cùng một bộ dáng, bởi vì hình dáng người Trung Quốc trời sinh không rõ ràng bằng bọn họ.
Hơn nữa thuật hóa trang của An Mộc xuất thần nhập hóa, ngay cả Phong Kiêu nhìn, cũng nhầm cô là Hứa Nặc, huống chi Nicolas và Hứa Nặc, vốn chỉ gặp mặt đôi lần.
Nhưng giờ phút này, trên người An Mộc cso cỗ khí chất uyển chuyển của Hứa Nặc, lại lộ ra sự kiên nghị cùng độc đáo của một nữ cường nhân tài ba, mà trên thế giới này, khó bắt chước được nhất!
Ít nhất giờ phút này, Nicolas tin, người trước mắt chính là Hứa Nặc!
Gã nhanh chóng chạy tới, vươn tay, muốn cho An Mộc một cái ôm!
Đây là phương thức chào hỏi của người nước Anh. Nhưng nếu để
đối phương thân cận với mình quá, nhất định sẽ dễ dàng phát hiện sơ hở.
Lăng Hi đi theo Phong Kiêu đến, trong mắt lập tức co rút.
Mà dư quang của Phong Kiêu, lại liếc nhìn chung quanh tòa nhà.
Hiện tại bọn họ hoàn toàn bại lộ ở bên ngoài, nhóm tay bắn tỉa đều hoàn toàn có thể nhắm vào Nicolas.
Nhưng vào thời khắc khẩn trương, An Mộc lại đột nhiên duỗi tay ra.
Cô trong lúc duỗi tay, thế nhưng một theo một cỗ khí thế bề nghễ thiên hạ, khiến cho Nicolas dừng bước chân, không dám bước tới trước một bước.
Sau đó, An Mộc gian na đỡ xe, tự mình ngồi vào xe lăn.
Lấy sự kiêu ngạo của Hứa Nặc, bà sẽ không cho phép ai nâng mình.
Sau đó, lúc này An Mộc mới nhìn về phía Nicolas, hai tay che miệng mình, ho khan một chút, ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn về phía Nicolas.
Người phía sau đi theo An Mộc, nhanh chóng giải thích, “Hứa tiên sinh ho khan, không ngửi được mùi hương quá nồng”
Nicolas lập tức ủy khuất.
Dựa vào!
Thì ra người ta thế nhưng lại ghét bỏ mình!
Giờ khắc này, Nicolas tin tưởng người trước mắt thật sự là Hứa Nặc. Bởi vì trên thế gian này, người phụ nữ dưới hoàn cảnh đối lập như vậy, còn có thể đúng lý hợp tình ghét bỏ mình, đích xác chỉ có một người là Hứa Nặc!
Nicolas nhún nhún vai, “Được rồi, Hứa tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt! Thân thể của bà tốt chứ? Tôi nghe được tin tức bà qua đời, thật rất đau khổ. Bà không có việc gì thật sự là quá tốt!”
Nhược điểm lớn nhất của An Mộc, chính là nghe không hiểu tiếng Anh. Nicolas không ngừng bắn tiếng Anh, khiến cho cô chóng mặt nhức đầu, căn bản không biết đối phương đang nói gì!