Editor:Cà Chua
Mọi người đồng loạt mở to mắt, không thể tin vào những chuyện đã xảy ra.
Ngay cả An Mộc cũng cảm thấy đại não bị đóng băng, chỉ tỉnh táo được đôi chút.
Cô vừa quay sang nhìn đã thấy Phong Kiêu dùng một cây đao dài sắc bén, nhằm vào tay trái của Hoàng Tam, chặt đứt!
Bàn tay hắn ta bay trong không trung vài giây, cuối cùng đáp đất khi ngón tay còn đang khẽ cử động.
Trên mặt đất xuất hiện một vệt máu dài.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Hoàng Tam thậm chí còn mất vài giây mới có thể
định hình được tình thế, cảm thấy bàn tay đã lìa khỏi, một cơn đau đớn
kịch liệt ập tới, hắn thất kinh hét lên một tiếng, nhìn xuống chỗ cánh
tay đã bị khuyết một phần, mặt biến sắc tối sầm, té ngất!
Phong Kiêu một tay ôm An Mộc, tay kia cũng đồng thời ném cây đao vừa rồi xuống đất, sau đó ôm lấy cô.
Chém đứt một bàn tay Hoàng Tam đối với Phong Kiêu nhẹ nhàng như việc giết
chết một con cá, anh rút trong túi ra một tập khăn giấy, lau qua bàn tay rồi ném xuống đất.
Khăn giấy vừa lúc vừa chạm tới bãi máu tươi kia nhanh chóng bị máu đỏ thấm đẫm.
Mùi máu tanh nồng nhanh chóng tỏa khắp căn phòng.
Trong một lúc, bỗng nhiên căn phòng bị bao trùm bởi một thứ yên tĩnh kì quặc, chỉ có âm thanh của tiếng nhạc đinh tai nhức óc là vẫn không ngừng lại.
Loại âm nhạc này cực kì hỗn loạn, lúc này mọi người trong phòng dường như
đồng nhất một biểu cảm đóng băng, hình thành tình thế đối lập, chỉ cấu
thành một loại cảm xúc: khủng hoảng.
“A!”
Không biết trong đám người, ai mở màn hét lên một tiếng, mọi người đều bất ngờ hoảng loạn.
Nhóm người này tuy rằng làm bậy, nhưng rốt cuộc đều sống trong gia đình danh giá từ nhỏ, nào đã bao giờ gặp qua cảnh đổ máu như thế này?!
Một đám ngồi xổm bịt chặt lỗ tai khi vừa nhìn thấy có người xa lạ tiến vào, hoặc có người lấy khăn tắm quấn quanh người để tránh xa chuyện kinh
hãi, sau đó cũng ngồi xổm xuống, sợ hãi, thét gào từng đợt trong lòng.
Cũng có người hoảng loạn cầm lấy di động, bắt đầu báo nguy:” Cứu với, ở đây
là***, có người, có người giết người! Mau tới cứu bọn tôi, cứu!”Đầu dây bên kia, giọng người cảnh sát luôn luôn chiếu lệ:”Được rồi, chúng tôi sẽ đến ngay”.
Vừa lúc đó cảnh sát xông vào, cùng với mười mấy người vệ sĩ mặc đồ đen, một
đám vọt tới trước mặt Phong Kiêu.
Nhóm người này…khác xa so với vệ sĩ của một gia đình bình thường.
Bọn họ quanh người mang theo sát khí cùng mùi máu tươi vương vẩn
Thật giống như… Thật giống như vừa trải qua lễ rửa tội trong chiến tranh, các chiến sĩ tắm máu để có thêm tinh thần hăng hái!
Rõ ràng mười mấy người này toát ra khí thế ngút trời của một đội quân thời chiến, bọn họ vừa tiến đến, căn phòng lại một lần nữa lập tức tĩnh
lặng.
Mười mấy người đi thành hàng ngay ngắn như đã trải qua một
kì huấn luyện quân sự nghiêm ngặt, vừa tiến đến liền tỏa ra các phía,
nếu để ý một chút có thể thấy bọn họ đứng thẳng theo vị trí, đủ để đảm
bảo bất kì kẻ nào trong phòng cũng không thể lẻn ra ngoài.
Đi theo sau mười mấy tên vệ sĩ là một người đàn ông mảnh khảnh, nét mặt vô cảm.
Vệ Uy trực tiếp tới đây xem xét tình hình, thần thái không có lấy nửa phần biến hóa, nhưng khi nhìn thấy Phong Kiêu ôm An Mộc, ánh mắt anh ta tối
sầm lại, kinh ngạc vô cùng.
Không phải kinh ngạc vì vết thương trên người cô gái kia.
Mà là kinh ngạc…
Luôn luôn là một thiếu gia lạnh lùng cao ngạo, có khi nào lại chủ động ôm một cô gái?
Nhanh chóng, anh ta giấu nét kinh ngạc lại, hòa hoãn cúi đầu:” Thiếu gia, chúng tôi tới muộn.”
Đã bao lâu thiếu gia không động thủ?
Hơn nữa lại là động thủ vì một việc cỏn con như vậy, làm cho vết máu bắn tung tóe lên người.
Chỉ cần xem tay áo thiếu gia bị xắn lên cao thế kia, đủ để biết cậu ấy phẫn nộ đến mức nào!
Vậy nên cũng không để ý nhiều đến kĩ năng và góc độ khi giết người nữa.