Editor: Quỷ Quỷ
Thượng Quan Vũ:…! Lẽ nào vừa rồi là anh tự mình đa đình sao?
Anh gật đầu, sau đó liền thấy nhân viên phục vụ lái xe của anh tới, anh nhận lấy chìa khóa xe, tiêu sái đi về phía bên kia mở cửa xe, quay đầu muốn mời Lạc Y trên xa liền phát hiện, chỗ vừa rồi Lạc Y đứng giờ trống không!
Thượng Quan Vũ lập tức nhìn xung quanh liền thấy cô đã chạy lên phía trước vẫy một chiếc taxi.
Thượng Quan Vũ:…
Người phụ nữ này, sao lại không cho người ta lấy một cơ hội chứ?
Thượng Quan Vũ thực sự đã bị Y Lạc chọc tức, hít sâu mấy hơi, lúc này mới đi về phía đó, còn chưa tới nơi thì một chiếc xe taxi đã dừng lại, Y Lạc nhanh nhẹn lên xe, đóng cửa xe rồi đi mất.
Thượng Quan Vũ:…
Người phụ nữ này cứ thế đi mất hút luôn!
Thượng Quan Vũ thực sự rất sốc, cô ấy ghét mình đến vậy sao?
Anh thở phì phò quay đầu lại, ngồi vào chiếc xe thể thao của mình, nhanh chóng khởi động xe, vọt theo chiếc taxi.
Dọc đường Thượng Quan Vũ đều tự nói với chính mình, anh là người có trách nhiệm, bạn gái anh đi ra ngoài, anh nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho cô.
Đúng, chính là như vậy, anh không thể yên tâm nếu chưa biết cô có an toàn hay không!
Tối muộn rồi còn tự mình bắt taxi, cô đúng là không biết nặng nhẹ.
Cuối cùng xe taxi cũng dừng lại trước một tiểu khu, lúc này Thượng Quan Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Y Lạc bước vào trong tiểu khu, anh ngẩng đầu nhìn liền thấy đó là khu nhà cũ nát, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi theo vào, nhìn thấy Y Lạc đi vào một căn nhà, tiếp đó đèn tầng năm liền được bật sáng, lúc này mới thực sự yên tâm.
Anh ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, rời khỏi.
An Mộc ngồi trong xe của Phong Kiêu, hai người đang trên đường về căn hộ của
An Mộc.
Đang đi đường, điện thoại của Phong Kiêu lại đổ chuông.
An Mộc nhìn qua, nhận ra vẫn là số của Lâm Đại Nhi, liền cười nhạt, trực tiếp nhận điện, “Sao nào? Lâm Đại Nhi cô cũng thật kiên nhẫn!”
Lâm Đại Nhi mở miệng, “Cô Đường Hạ, tôi có việc cần nói với Phong tổng, phiền cô đưa điện thoại cho anh ấy.”
An Mộc cười nhạt, “Cô Lâm Đại Nhi, cô giỏi thật đấy, cô nghĩ tôi sẽ đưa cho anh ấy sao?”
Nói xong, An Mộc liếc mắt nhìn Phong Kiêu một cái, ra vẻ thẹn thùng nói, “Ôi chao Phong Phong, anh đừng đến gần như vậy mà ~~”
Quả nhiên giây tiếp theo đối phương cúp máy.
An Mộc cúi đầu trầm tư, người này đã biêt số điện thoại của Phong Kiêu, không thể để yên!
Để Phong Kiêu chặn số cô ta! Còn nữa…
An Mộc cầm điện thoại Phong Kiêu, trực tiếp thao tác, đổi lại vị trí nhận tin báo của đối phương sang điện thoại của mình.
Làm xong chuyện này, An Mộc cảm thấy vô cùng vui sướng, ngẩng đầu lên đúng lúc Phong Kiêu cúi xuống nhìn xem cô đang làm gì, gò má cô liền chạm vào môi anh.
An Mộc giật mình liền cảm thấy có chút chột dạ, “Anh định làm gì?”
“Không phải em nói anh đừng tới gần như vậy sao?” Phong Kiêu ôm cằm, lời nói ra tà ác đến mức làm cho người ta tức muốn lệch cả mũi.
An Mộc đẩy anh, “Đều tại anh đào hoa đi reo rắc mầm tình khắp nơi!”
Phong Kiêu cũng không giận, đưa tay ôm hông cô, “Cái gì hoa đào anh không biết, anh chỉ biết hoa mẫu đơn thôi.”