Editor: Tuna
“Ngồi xổm xuống, nếu các ngươi dám làm loạn, ta sẽ bắn!”
Nhóm người bên cảnh sát kinh hô lên một tiếng, giơ sung lục, nhắm ngay vào đám người bên trong phòng.
Vệ Uy lập tức liền đứng chắn trước mặt Phong Kiêu, tay anh ta chạm vào súng lục bên hông.
Làm loạn?
Vệ Uy thấy có chút đau đầu, ngay từ đầu mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát rồi, càng nháo càng lớn.
Tuy rằng biết là đã làm lớn chuyện rồi, cái cớ thiếu gia đưa ra “ Tới thành phố C thị sát cơ sở FAE” lúc này cũng mất tác dụng, nhưng Vệ Uy anh từ
khi sinh ra đến giờ chưa từng nghĩ phải cúi đầu khuất phục.
Bởi vì…..
Cúi đầu? Khuất phục
Trong từ điển của thiếu gia căn bản không tồn tại hai từ này.
Mười mấy tên bảo vệ đối đầu với mấy người cảnh sát mới ùa vào,ai thắng ai thua, nhìn là rõ.
Phong Kiêu không thèm để ý đến chuyện bên ngoài, ôm An Mộc hướng về phía cửa
mà đi. Vật nhỏ mất máu quá nhiều phải đến bệnh viện thật nhanh.
Phong Kiêu vừa di chuyển, nhóm cảnh sát liền như chim sợ cành cong:
“ Không được cử động, nếu còn động chúng tôi sẽ bắn!”
Phong Kiêu làm như không nghe thấy, bước chân không một chút chần chờ! Tên
cảnh sát kia cắn răng một cái, ngón tay đang giữ ở còi súng liền động.
Phanh!
Ngay lúc này cổ tay anh ta liền xuất hiện một lổ hổng!
Cảnh sát quay đầu lại liền nhìn thấy Vệ Uy thổi thổi họng súng, tiếp theo iền hạ lệnh:
“ Bảo vệ thiếu gia!”
Mười mấy tên bảo tiêu, vừa nghe thấy lời này liền rút súng, trong nháy mắt yoafn bộ cảnh sát đều bị khống chế!Rốt cuộc không một ai dám cản trở bước chân của Phong Kiêu.
Thân hình to lớn của hắn, khẳng khái mà bước ra khỏi cửa, sau đó liền lên chiếc xe thể thao xám bạc, chạy vút lên phố.
---*---
Trong bệnh viện.
An Mộc nằm tên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, trán nhíu chặt.
Cánh tay cô đã được bó chặt, quần áo trên người lúc này đã thành quần áo
bệnh viện, thân hình đơn bạc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt,cô nằm trên chiếc
grab giường trắng làm cho cô nhìn như tấm lụa tơ tằm bị rách vậy.
Phong Kiêu ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm trên giường.
Trong đầu thoáng hiện lại hình ảnh băng bó lúc nảy,cô rõ ràng vẫn còn
tỉnh nhưng lại không kêu than một tiếng nào.
Trong lòng tự nhiên
lại thấy có chút bực bội, tùy ý
rút ra một điếu xì gà, ngay lúc đang
định châm lử thì anh lại nghĩ đến gì đó, sau đó lại đem điếu thuốc ném
lên bàn trà.
Anh dựa người vào sô pha, hai chân bắt chéo lại.
Đột nhiên, cô gái trên giườn cử động. Phong Kiêu theo bản năng bước tới gần cô, bắt lấy cánh tay đang múa may của cô. Sau đó liền nghe được tiếng
cô thấp giọng tựa như mèo con:
“ Buông tôi ra, cút ngay!”
“ Cầu xin các người, buông tôi ra!”
Đôi mắt Phong Kiêu đột nhiên trầm xuống. Bình thường cô ấy rất giảo hoạt
lại nhạy bén, tuy rằng ở Phong gia có giả bộ nhu nhược nhưng cũng chưa
từng chịu thua thiệt. Cho nên anh cho rằng cô cũng như người sắt vậy, dư thừa tinh lực.
Nhưng không nghĩ tới cô ấy cũng có một bộ dạng yếu ớt như vậy?
Phong Kiêu nắm chặt tay nàng, môi mím chặt, bộ dáng không biết phải làm gì
cho tốt, nửa ngày sau anh mới nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, an ủi:
“ An Mộc, không sao rồi!”
Cô gái nghe được giọng nói của anh lúc này mới ngừng giãy dụa.
Đôi mắt hẹp dài của Phong Kiêu nheo lại. Hắn có chút ơ hồ, cô gái này lúc
nào cũng giảo hoạt, cơ trí, ngay cả lần trước bị Bạch Ngọc Khiết lừa đến tiệc rựu kia cũng có thể toàn thân mà trở ra, nhưng tại sao bây
giờ…..Lại đem bản thân ép đến mức này?
Hắn bảo Vệ Uy mang băng
ghi hình đến, sau đó liền phát hiện, từ đầu đến cuối An Mộc đều dùng sức phản kháng, trước nay cô đều dùng trí, cách làm lần này không phải là
phong cách của cô.